TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 157

Và tôi biết mình đã thua. Hai tay tôi rớt xuống, buông thõng. Không giữ

em nữa. Không giữ em được nữa. Hay có lẽ chính tôi cũng không muốn
giữ?

Em quay lưng với tôi, quay lưng với trời kỉ niệm, quay lưng với quá khứ.

Bỏ đi trên cát. Bên cạnh biển cả mênh mông.

...

- Anh có nghe tiếng sóng không?

- Có, em ạ!

- Người ta thường ví tiếng sóng với tiếng gì, đố anh đấy?

- Ừm... hình như là tiếng hát. Tiếng hát ngàn đời của đại đương.

- Người ta lầm rồi, anh à! Tiếng sóng là tiếng khóc của biển đấy. Khóc

giùm cho con người... Chừng nào con người còn đau khổ, chừng nào thế

gian này còn lệ rơi, chừng ấy, biển vẫn còn sóng vỗ.

...

Từ lúc đó, tôi không bao giờ trở lại biển một lần nào nữa, dù chỉ để ngắm

nhìn. Tôi chạy trốn biển, để khỏi bị gợi nhắc tới một khoảng trống trong
lòng. Khoảng trống ấy, dù có đổ đầy bao nhiêu, bằng công việc ngập đầu,
bằng bạn bè với những cơn say, bằng người bố già hay đau yếu, vẫn chẳng
thể nào lấp được.

Dường như chỉ có một niềm an ủi duy nhất với tôi lúc ấy, là Quyên, cô

bạn thân từ hồi cấp ba. Cô là người con gái duy nhất biết về con người thật
của tôi, về tình yêu lạ thường đã mất của tôi. Cô vẫn chấp nhận tôi, vẫn yêu
quí tôi như cái thuở chúng tôi còn cùng nhau ôn thi đại học. Hơn cả một
người bạn, Quyên còn là một người chị của tôi.

“Mình sẽ đi!” Tôi thông báo với cô bạn thân bằng một câu ngắn gọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.