TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 19

Tôi không tin vào những giọt nước mắt hạnh phúc, tôi cảm thấy nó thật

giả tạo; nhưng khi ai đó thật sự khao khát và mong chờ một thứ gì... thì đến
khi có được, họ sẽ hiểu những giọt nước mắt ấy là rất thật. Anh và tôi đã
đổi hai sợi dây chuyền cho nhau để chúng sẽ thật sự là một cặp. Tối đó tôi
như thằng khùng khi sang nhà cám ơn một người chưa từng nói chuyện.

Ngồi ở bên lan can hóng mát là một thói quen của em.

Dẫu nơi đó tối om, nhưng với em

...đó là nơi chứa nhiều kỷ niệm ấm áp.

Tuy nhiên, giờ đây có lẽ em nên thôi không ra ngồi ở lan can nữa.

Vì em đã có một lý do để chỉ nên hóng gió bên cánh cửa sổ mà thôi.

Lý do đó cũng là vì anh!!!

Cậu ấy mời tôi lên phòng ngồi nói chuyện và uống nước. Chúng tôi

quyết định ra lan can hóng gió - tôi cũng đã từng có thói quen như thế. Tôi
với cậu ấy nói chuyện rất hợp. Cậu ấy cười rất nhiều và rất tươi nhưng cũng
như lần đầu tôi gặp cậu, những nụ cười ấy luôn mau chóng tắt lịm để lại
khuôn mặt cậu nét thoáng buồn.

- Mình thấy bạn hay đổi những đồng hai trăm lẻ, để làm gì vậy!?

- À giống như bỏ heo vậy, mỗi ngày mình bỏ một đồng hai trăm vào hũ.

- Giống nghĩa là không phải!? Bạn cầu mong điều gì hay đợi ai hả!?

- Hì...

Một nụ cười và ánh mắt xa xăm nhìn về chỗ khác, cậu từ chối câu trả lời

một cách khéo léo: tế nhị mà thẳng thắn.

- Được hơn nửa hũ rồi, nhiều ghê ha. - Tôi cũng vội chuyển đề tài.

- Ừm. Trước đây thì trông nó nhiều hơn một tý, nhưng thật ra nó cũng

chỉ có vậy mà thôi.

Tôi thấy thật khó hiểu trước câu nói ấy. Bỗng có người bán xôi đi ngang

qua nhà. Cậu chạy xuống mua. Tôi ngồi một mình, lại lôi sợi dây chuyền ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.