TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 58

“Tại khuya quá nên em lỡ lọt chân xuống sông, hên mà anh cứu được

em.”

Gã định nói tối như vậy hắn còn làm gì ngoài đó mà lỡ lọt chân xuống

sông, nhưng câu nói vừa ra đến miệng thì đã bị nuốt trở lại. Gã nghĩ hắn có
làm gì thì gã cũng không nên tò mò như vậy. Gã mở nắp xoong, thấy mùi
cháo cá bốc lên thơm phức.

“Tui có nấu một nồi cháo, em ăn một chút cho tỉnh người.” Gã nói, âm

điệu trầm lắng. Hắn mỉm cười, tót người đứng dậy, đi tới chạn bếp lấy ra
hai cái chén sành đã mẻ và hai đôi đũa.

“Anh ăn chung với em, ăn một mình buồn lắm.”

Gã gật đầu. Hắn ngồi xuống múc cháo vào chén, con cá nhỏ chia hai,

đưa ra trước mặt gã. Gã cầm lấy chén, không biểu hiện gì, chỉ lặng lẽ nhìn
chén cháo tỏa ra làn khói mỏng manh trước mặt. Hắn nhìn ra biểu hiện ấy
thì khẽ hỏi:

“Anh có chuyện gì à?”

“Không có gì... Thôi em ăn đi, tui chưa thấy đói”.

Gã cười nhè nhẹ, làm cho khuôn mặt rắn rỏi phủ lên một thứ ánh sáng

mềm dịu. Hắn gật đầu không nói thêm gì nữa lặng lẽ ăn hết chén cháo.

Hai người cứ ngồi đó, trong đêm trăng sáng dịu dàng, ở giữa là con Đục

đã quen hơi người lạ đang lè lưỡi liếm một nhành cỏ dại, xung quanh cứ
vang dội lên những thanh âm của một vùng ruộng đồng hiu quạnh. Tiếng
ếch nhái, tiếng ghe máy xa xa, tiếng côn trùng rả rích, tiếng nước chảy bồi
lở đôi bờ, tiếng của lặng im không nói hòa trải lên vạn vật sự bình an ấm
áp. Một lúc sau, hắn nói nhẹ:

“Thật ra là em đã định chết. Chết cho hết cái đời chó má này.”

Hắn nói, cúi người xuống, úp mặt vào hai đầu gối, mái tóc dài rủ xuống

che phủ tất cả khiến cho gã muốn an ủi mà cứ ngại mình sẽ lỡ lời gì đó. Rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.