TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 85

hướng, nhưng nó không giỏi an ủi, không giỏi vỗ về hay mấy thứ đại loại
vậy. Nó chỉ biết im lặng cho mượn vai và cái áo đang ấm lên nóng hổi bởi
nước.

Bình minh lên, màu xám qua khung cửa sổ bỏ ngỏ sáng dần lên, mang

theo giọng nói nghèn nghẹn hơi khàn:

- Trước lúc mất, tâm nguyện của bố là có cháu gọi “nội” vào những ngày

giỗ tới.

Sau câu nói, tim nó tưởng chừng bị bóp nghẹt, không khí không thể lọt

vào cánh mũi, nó chết lặng hoàn toàn. Trong tích tắc đó, nó nhận ra cặp
kính trắng đang yên vị trên bàn, và vị chủ nhân thì giấu nhẹm đôi mắt trên
vai nó.

Chưa bao giờ nó đọc được đằng sau mắt kính là điều gì. Ngay cả khi, cặp

kính rời xa chủ nhân, nó cũng không có cơ hội. Chưa bao giờ.

*

Hôm nay nhà nó nhiều hoa và đủ sắc đỏ của chữ hỷ. Người chị gái có

ngoại hình dễ nhìn, tính ngoan hiền được bà con lối xóm quý mến giờ lên
xe hoa về nhà chồng. Nó là em thì nên mừng. Vậy mà không rõ tại sao,
mấy bận ngang qua tấm gương lớn trên tường, nó thấy mắt toàn một màu
xám ảm đạm; đó cũng là lý do nó đang cố dộng vào não lời giải thích cho
tình trạng trái khoáy này: từ sáng làm chân sai vặt, lo đủ thứ phụ mẹ và các
bác nên nó mệt, nó đuối, mắt nó mới mệt mỏi nhìn như buồn buồn vậy đó.

Sau bảy tiếng cố nhồi nhét lời biện minh ngớ ngẩn trên, thì nhà trai cũng

đã đến đón dâu. Hai giờ chiều, mấy cây pháo nổ đánh đùng, kim tuyến tóe
lên cao, rồi rơi tự do lên mái tóc uốn kỳ công của chị Mến, lên mái tóc xoăn
tự nhiên của anh rể, lên mái tóc điểm nhiều sợi bạc của mẹ, và lên những
nụ cười chúc phúc của người thân bạn bè. Lúc này nó đang tự hỏi: nụ cười
của nó cũng là chúc phúc đúng không? Thôi thì, đúng hay không, ngày vui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.