TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 90

“Không có gì là mãi mãi.”

Như một mũi dao vô hình, câu nói đó được khắc vào tim tôi, từng chút,

từng chút một.

Khi ba mẹ li hôn một năm sau cái ngày oan nghiệt ấy, vì ba tôi “Không

thể nhìn mặt cái thằng pê đê ấy nữa!”, vì ông “Phải tìm một người vợ đẻ
cho được một thằng con trai bình thường!”

Hôn nhân không hề là mãi mãi.

Khi em gái tôi lịm đi trong tay tôi, vào cái đêm mưa gió, mẹ tôi bỏ nhà đi

đâu không biết, để lại đứa con gái đang sốt mê man 40 độ, không một đồng
xu còn lại trong nhà. Nó lịm đi trong tay tôi, thằng con mà bà đã không
nhìn mặt từ hơn nửa năm nay, với cái vốn tự ái còn quá lớn để đi gõ cửa
những nhà hàng xóm đã từng hét vào mặt nó “Đồ pê đê!”

Gia đình không hề là mãi mãi.

17 tuổi, tôi rời căn nhà nhỏ từng đầy ắp tiếng cười cho đến khi cái mặt

nạ của tôi bị rơi ra. Hành trang mang theo không gì cả ngoài trái tim đã
khắc sâu lắm một dòng chữ.

“Không có gì là mãi mãi.”

Tôi nhặt cái mặt nạ lên, và đeo nó lại cẩn thận. Tôi ngẩng đầu lên để

sống, để hét vào mặt bất cứ kẻ mộng mơ nào còn đi ngang qua mặt tôi.

“Không có gì là mãi mãi.”

*

Tuấn được nhận vào làm ở bar X, không phải nhờ vào tấm bằng Cao

đẳng nghề cậu mới nhận còn ấm trong tay, mà nói thẳng ra là nhờ vào
khuôn mặt trong sáng như thiên thần của cậu. Khuôn mặt đã khiến bao gã
đàn ông, vâng, đàn ông, ra vào quán bar này phải thèm muốn, để rồi khi
tiến lại gần ve vãn thì tặc lưỡi lui ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.