TÁO XANH - HÃY ĐỂ ANH THƯƠNG EM - Trang 92

Đêm, cậu bó gối ngồi nghe cuộc chơi của Lâm và những kẻ anh đưa về
nhà. Tiếng thì thào. Tiếng rít. Tiếng rên rỉ. Nặng. Nhẹ. Lớn. Bé. Những kẻ
Lâm đưa về lúc nào cũng ồn ào.

Cậu lại chưa bao giờ nghe được, dù chỉ là tiếng thở mạnh của Lâm.

...

“Tại sao anh để ít đồ trong nhà vậy?”

“Đến lúc nào đi thì dễ dọn.”

“Anh định đi à?”

“Không biết. Nhưng cứ thế đã, không nơi nào ở hoài được.”

“Anh không thích ở một chỗ?”

“Không có gì là mãi mãi.”

“Vậy à?”

Bàn tay anh từ đâu bóp chặt cằm cậu. Lâm gằn từng tiếng, hơi thở nóng

rất gần, rất gần phà vào mặt Tuấn.

“Cậu có yêu tôi không Tuấn?”

“Có lẽ.”

“Cậu sẽ yêu tôi mãi mãi chứ?”

“...”

“Ha! Ha ha ha!” Tiếng cười bật lên từ một góc xa của căn phòng. Lâm đã

buông cậu ra.

“Bao nhiêu kẻ khác nhau. Hằng đêm, hằng đêm đều thì thầm vào tai tôi.

Anh yêu em, anh sẽ yêu em mãi mãi. Để rồi sáng ra đứng dậy, phủi quần
một cái là lại như chưa từng nói ra cái câu khốn nạn ấy. Ha ha ha!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.