TẬP TRUYỆN CHO NGƯỜI VÀ CHO TÔI CỦA CAO NGUYÊN - Trang 24

Sao em viết dễ quá, một tiếng rơi nhỏ nhặt bên đời cũng làm thành một
trường khúc đủ cám dỗ anh nhập vai vào dòng nghĩ của em.

Anh thì chỉ biết nghĩ, những ý nghĩ chân thành với bối cảnh, nhưng khi
viết, còn phải lo kiểm soát từng con chữ theo mấy ngón tay vụng về của
anh trên bàn phiếm. Gõ thì chậm mà ý tưởng cứ chạy đi không cách gì
cưỡng lại. Cố níu, những mắt xích sự kiện đã không còn liên tục, thế là
hỏng.

Em đã từng la anh về cái tội lười biếng kiểm soát con chữ, nên những gì
anh viết, theo anh - có ý thì hỏng lời, mà theo em - được lời thì mất ý.

Mà anh, em biết, vốn là người "tự ái khiếm thị", nhắm mắt và tin ở mình,
nên chi suốt đời sẽ không bao giờ viết được một "tác phẩm" theo cách gọi
của em. Đành thôi, (cái nết đánh chết cái đẹp), vậy mà em đã "bằng lòng"
anh về cái "nết" ấy!? Cũng ngộ.

Thế là anh tự tin viết và gởi đi. Biết là khi đọc, em sẽ cười khúc khích về
một anh chàng ngố đang ngắm cảnh trời đất vào thu mà còn vớ vẩn về một
dấu yêu xa.

Đã bảo, đi đâu anh cũng thấy em mà.

Bởi em như gió, anh như lá
xanh, vàng - anh, tùy gió - mùa - em.

Cao Nguyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.