Cao Nguyên
Tập truyện Cho người và cho tôi của Cao Nguyên
Một chuyến đi
Chờ và hẹn mãi rồi cũng đến lúc phải thực hiện. Đó là việc đi tìm gặp
những người bạn từ “cõi ảo” – những người đã quen qua chữ nghĩa trên
nhiều trang web trong những năm qua – đã từng chung chia những vui
buồn, bi tráng … trên từng đoạn đường sống qua. Những dòng chữ qua
email, qua PM, qua văn thơ … mà lại hình dung ra nét mặt thân thương
trên khung cửa màn hình. Mà không thân thương sao được, khi gọi nhau là
anh, em, chú, bác … và cả những “đứa con” đã gọi mình là Ba … để nói về
một điều gì đó – một gạch nối chuyển giao tâm thức từ những đã qua, còn
lại giữa người, giữa ta; từ những hôm nay gởi lại mai sau. Những người đã
nhìn quê hương Việt Nam trong bình minh rạng rỡ đầy hoa và nắng tình
người; nhìn ở giữa trưa trong nóng nung nhiệt đới làm cạn kiệt dòng sông
và khô hạn ruộng đồng quê mẹ; nhìn giữa hoàng hôn theo chớp mắt mất
còn của những thân nhân, bè bạn xa, gần.
Trân trọng và giữ gìn tình cảm ấy suốt nhiều năm với hằng ngày gặp nhau
trên Net qua trung gian những "con chữ". Đã thôi thúc mình phải đi, phải
gặp để được nhìn, được nói trực tiếp với những người
Bạn. Phải vói tay chạm tới sự nồng nhiệt của những ân tình. Phải ôm lấy,
vỗ vai, siết chặc tay, hôn nhau... để thấy đời mình còn có những thân tình
đáng quí, đáng trân trọng giữ lại trong đời, như một động lực giúp mình
tiếp bước trên hành trình với người, với ta.
Đi là đến, mừng biết chừng nào. Bởi trong đời đã có biết bao lần "đi không