TẬP TRUYỆN CHO NGƯỜI VÀ CHO TÔI CỦA CAO NGUYÊN - Trang 51

những dấu chấm than!! Tiếc là cứ loay hoay mãi với việc người, việc ta mà
khất lần bữa viết. Hoặc cảm thấy đã viết đủ điều nên viết, viết thêm chưa
chắc đã khá hơn với giòng nghĩ vốn đã trầm cảm.

Nhặt tờ Phố Văn số 44 - tháng 10/2004, với chủ đề "Thu nói với người",
chợt thấy mênh mông đời của mộng, cho dẫu muốn "gọi điêu tàn thức
dậy
".

Mộng dằng dặc, mộng nặng đầy
níu hồn trầm ý, đè gầy lời tâm!

Bật ra được hai câu thấm dòng hoang ngữ giữa chiều vơi, lại thấy nôn nao
viết điều gì đó cho ta giữa khoảnh thời gian gác bút niệm đời!
Ấy vậy mà vừa đọc lời Trần Doãn Nho giới thiệu tập truyện của Lâm
Chương: "Tôi để ý, càng ngày, Lâm Chương càng viết ngắn đi... càng ngày
anh càng kiệm lời hơn". Ngẫm mà hay! Sự kiệm lời của một nhà văn chuẩn
mực là muốn nâng niu từng hạt chữ cho nghĩa tỏa hương thơm. Thấy mà
ham.

Tôi cũng muốn: thử xem một tháng thơ không viết/chữ nghĩa dư ra được
bao nhiêu
.

Nín viết, kiệm lời thế mà mấy tháng qua, chữ dư ra không đủ lấp kín cái
dấu hỏi em quăng vào mailbox của tôi: sao im lặng thế?
Giữa thời tress lây lan cùng khắp mặt địa cầu do tiếng vỡ của những đồng
tiền rơi vào hố thẳm! Sự im lặng của chữ đồng nghĩa với sự khuất bóng của
một nhân sinh. Và em thảng thốt nhìn khung trời vắng bóng chân thơ! Dẫu
đã báo trước:

mai anh cùng chữ ẩn cư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.