TẬP TRUYỆN NGẮN DẤU CHÂN NGÀY XƯA - Trang 6

NGƯỜI XƯA
Rút trong tuyển tập truyện ngắn "Dấu chân ngày xưa" của Đồng Sa Băng,
Mới vừa năm giờ sáng chiếc xe khách đã len lỏi dưới ánh đèn mập mờ Saì
Gòn, lách qua từng con đường lớn, con dường nhỏ, và âm thầm chạy đi
trong giấc ngủ của người dân đô thị. Những bóng đèn vàng vọt, treo lẳng lơ
trên đường phố, dường như đã mệt nhoài sau một đêm daì soi đường chỉ
lối, bây giờ nhường lại cho ánh nắng bình minh để lui vào giấc ngủ. Chiếc
xe đang chạy tự nhiên thắng lại kêu két két, bốn bánh xe vạch đường dài
trên mặt lộ, và từ từ dừng lại trước một quán ăn bên lề đường. Trước khi
nín thở nó lại xịt cho một tiếng thật to, rồi phun khói đen bay đầy trời.
Người tài xế bước xuống đi vào quán ăn, tôi mở mắt nhìn ra ngoài, mặt trời
mới vừa ló dạng và chiếc xe cũng mới vừa đến ngã ba Dầu Giây.
Con đường từ đây lên Ban Mê Thuột còn xa quá, tôi mới vừa ló đầu ra xe
thì: “Bánh bao đây, bánh bao đây, bánh bao đi chú.” “Bán cho chú hai cái
đi.” Tôi cũng chẳng buồn mở cái bánh ra, ngã mình trên ghế xe, tôi thèm
giấc ngủ còn hơn đứa bé thèm cây cà lem của mẹ về chợ. Trong nháy mắt
tôi lại nghe tiếng rao văng vẳng bên tai: “Miá ghimmm đây, mía
ghimmmmm…” và bao nhiêu tiếng chân người bước đi trong gió.
Năm đó tôi vào lớp mười hai trường Văn Học, ngồi nghe Nguyên Sa nói về
người Saì Gòn mà cười muốn bể bụng. Nhưng tôi đâu có phải người Saì
Gòn đâu.
Ngày đó tôi cũng khăn gói, lất lư chạy theo cha mẹ tản cư nhiều lần lắm,
chạy đi, chạy về, rồi lại chạy đi. Nhưng cuối cùng không còn chổ chạy về
nữa nên tôi mới lọt vào cái trường Tư Chánh B nầy. Những ngày tháng tản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.