TẬP TRUYỆN NGẮN MỘT ĐỒNG BẠC - Trang 44

- Anh thử nhìn xem? Anh vội tin cô đỡ thế à? ấy là người ta nhầm,

người ta nịnh anh. Cái mũi này mà là cái mũi anh à? Cái mồm này mà là
cái mồm anh à? Hai con mắt này mà là cái mắt anh à?

Anh ta nhìn lại đứa bé mà người đàn bà giơ ra. Anh chỉ có thể biết đó

là một đứa trẻ mới đẻ thôi, chứ giống chỗ nào thì anh không sao biết nổi!
Tuy nhiên anh cứ nói bướng:

- Đích thị nó là con ông! Nó giống ông như đúc!
Người đàn bà xua tay:
- Thôi không phải rườm lời! Anh muốn còn tình còn nghĩa thì anh câm

đi! Chứ đến luật pháp cũng không có quyền buộc tôi có bổn phận gì với
anh cả! Mà người ta nhất định đứng tên trong giấy khai sinh rồi... Vả lại,
anh có chắc đấy là con anh không?

Trước một lý luận cứng như thế, anh ta ngồi im như một con cóc. Thật

thế, anh không có tiền, chẳng có quyền, cũng không dám tin đứa bé chính
là con anh.

Anh đâm nản.
* *
Anh còn ngồi ỳ ra đấy như một người đáng ghét thì người đàn bà nhìn

qua cửa sổ một cách sợ hãi, nói:

- Chết chửa kìa! Người ta đến kia rồi! Anh đi đi!
Lúc ấy, ở sân nhà hộ sinh thấy có một người béo lùn - chính người anh

đã gặp - hai tay ôm lễ mễ hai đống tướng những: hộp sữa, rượu bổ, lê, táo,
khăn mặt bông, bí tất mới.

Tức thì anh ta thấy sợ, sợ như sợ một người cậu bên nhà vợ. Anh đứng

lên đi lối cửa sau. Ra ngoài, anh lẩm bẩm: "Được, cứ nuôi cho nhớn! Để
đấy! Bao giờ ông có tiền ông mới đi kiện, bắt thử máu cho mà xem!".

Sau cùng, thấy trong túi có hai hào, anh đến một tiệm thuốc phiện để

giết cái buồn cũng như số đông những kẻ khổ sở khác.

Đông Dương tạp chí,
Hà Nội, số 15; ra ngày 21.8.1937

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.