TẬP TRUYỆN NGẮN MỘT ĐỒNG BẠC - Trang 59

Về tỉnh, khi những người quen thuộc hỏi thăm tin tức về cuộc đi săn

khỉ rất vĩ đại ấy, bạn Diễm đã nói một cách rất tự nhiên:

- Được một con!
Thành thử tôi cũng phải đáp như thế với người khác.
Thưa các ngài, từ đấy trở đi, không bao giờ tôi khao khát sự đi săn

nữa. Tôi tự cho mình đã đủ từng trải. Tôi đã dùng từ súng một nòng đến
súng hai nòng, từ đạn một đến đạn ghém, từ đi chân không đến đi xe hơi, từ
không có chó đến có chó, và bắn từ chim muông đến mãnh thú...

Và, cũng từ đấy, mỗi khi trông thấy những tay thiện xạ có hổ, báo,

hươu, nai sau ôtô hay giẽ giun ở tay lái xe bình bịch, tôi chẳng ngại lẩm
bẩm như một nhà triết học ghét sự tàn sát:

- Chà! Rõ đồ dã man!
Đông Dương tạp chí, số 16; ngày 28.8.1937

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.