TAROT LÁ BÀI ĐỂ NGỎ - Trang 167

"Tới lấy đồ." Nhận ra anh ta không hề nhớ mình, ả mừng thầm, nhưng

rồi nhanh chóng ủ ê trở lại, e rằng bỏ bẵng lâu như vậy mới tới lấy quần áo
sẽ càng khiến thợ may Lý có ấn tượng sâu hơn.

Thợ may Lý cầm lấy tờ giấy hẹn xem một lúc rồi đi vào phòng trong,

chẳng bao lâu đã trở lại, mang theo gói đồ bọc giấy vuông vức đưa cho ả. Ả
cầm trên tay, cảm giác nhẹ hơn dự liệu, sau khi trả tiền vẫn nấn ná không
dám ra về, sợ bước chân đi sẽ lại rơi xuống một vực thẳm khác, vẻ mặt ai
oán buồn thương của bà năm vẫn in sâu trong tâm trí ả chưa hề phai nhòa.

"Đợi một lát, có người muốn gặp chị đấy."

Ả vừa quay người đi, liền bị thợ may Lý gọi lại, ả quay đầu nhìn làn da

bóng loáng trên mặt anh ta, tựa hồ muốn bắt lấy một tia hi vọng trong đó.

"Ai lại muốn gặp tôi? Anh cũng đâu biết tôi là ai."

"Làm gì có chuyện không biết chị là ai? Chị cứ đi theo tôi, là chuyện

quan trọng đó chị Tuệ Quyên."

Ba tiếng cuối cùng vừa thốt khỏi miệng người đối diện đã ghim chặt ả tại

chỗ, để mặc cho thợ may Lý kéo tay dắt sang nhà bên cạnh. Tay anh ta
mềm mềm mỏng dính, không hề giống phường thợ may ăn vải, đây là bàn
tay làm công việc may vá điển hình, khéo léo, lạnh ngắt, như chứa đựng
dụng cụ thửa bằng ngọc.

Chu Tuệ Quyên đi theo thợ may Lý tới một gian nhà riêng sặc mùi khói

thuốc, thợ may Lý vừa bước vào cửa đã chưởi vống lên: "Đúng là kiếp
trước gây nghiệp chướng! Đàn bà con gái mà hút lắm thuốc như thế, cũng
không sợ sớm già mau chết!"

Người phụ nữ trong làn khói thuốc có vẻ ngượng ngùng, từ trên giường

vội chống tay nhổm dậy, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, cười hỏi: "Anh dẫn cái
người tôi đang ngày đêm mong nhớ đến đấy à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.