TAROT LÁ BÀI ĐỂ NGỎ - Trang 168

"Đến rồi đây!" Thợ may Lý quay lại nói với Chu Tuệ Quyên, "Chị ngồi

đây một lát, tôi đi trước nhé."

Anh ta vốn dĩ thức thời như vậy là vì đã chắc mẩm sau khi xong việc Đỗ

Xuân Hiểu thể nào cũng kể cho mình đầu đuôi sự tình, dù cô không kể thì
cũng xem như thiếu anh ta một món nợ ân tình, anh ta sớm muộn sẽ bắt cô
hoàn trả. Ví dụ trong năm cân cá kho mẹ Hạ Băng từ trấn Thanh Vân gửi
lên mà anh ta đã nhòm nhỏ từ lâu, thế nào cũng phải khoắng được một cân.
Sự tính toán chi li của đàn ông Thượng Hải, có thể thấy không sai một li ở
thợ may Lý.

"Bà năm đang ở đâu?"

Đỗ Xuân Hiểu đi thẳng vào đề, chỉ hỏi có câu này.

"Không biết." Chu Tuệ Quyên cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, nhưng hai hàng lông

mày lại bất giác nhíu chặt. Ả có thân hình mềm mại nở nang, bầu ngực
cong vống lên, da dẻ trắng trẻo mịn màng, mang đến cho người ta ảo giác
về một vẻ đẹp tĩnh lặng. Nhưng Đỗ Xuân Hiểu biết, dạng phụ nữ này,
chẳng qua chỉ giấu sự hung hãn vào trong, giống như bảo kiếm tra trong vỏ,
người bình thường không dễ gì biết được sự sắc bén của nó.

"Thím Chu, tôi biết thím không muốn nhắc đến chuyện này. Nhưng thím

đã không biết bà năm ở đâu, sao còn phải giúp bà ấy lấy áo?"

Chu Tuệ Quyên lập tức dẩu miệng: "Cái áo này tôi cũng thích, nên lấy về

mặc không được chắc."

"Áo cắt bé như thế, thím làm sao mặc được?" Đỗ Xuân Hiểu nhoẻn cười,

"Hơn nữa, đến tiền mua thuốc cho chồng thím cũng không chi trả nổi, còn
dư dả đi cắt áo mặc hay sao?"

Chu Tuệ Quyên bấy giờ mới lặng thinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.