TAROT LÁ BÀI ĐỂ NGỎ - Trang 265

Cô ta nghe tiếng khẩu súng của mình rơi xuống nền nhà lát gạch men...

Ngải Mi giặt xong chiếc áo sơ mi cuối cùng trong tủ quần áo của Stephen

đã mệt bở hơi tai, bụng cô ta ê ẩm, trong dạ dày giống như có con sâu róm
đang ngọ nguậy. Khi Stephen xuất hiện trở lại trước mặt cô ta, bộ dạng có
vẻ rất nhẹ nhõm, như thể chưa từng mắc lỗi. Cô ta ngỡ ngàng, nhưng vẫn
phơi từng chiếc áo sơ mi ra nắng với vẻ mặt đờ đẫn.

"Nghe nói em đến chỗ khác tìm anh?" Khi tức giận Stephen vẫn giữ

nguyên lối nói chuyện nhã nhặn, đây là điểm đáng sợ nhất ở ông ta.

Ngón tay cô ta phù lên như củ cà rốt, từ lâu mẹ đã bắt cô ta nghỉ làm,

trên thực tế cô ta cũng đã nghỉ, nhưng vẫn ngày ngày vờ đi làm để đến chỗ
ông ta làm mấy việc vặt không cần thiết.

"Em không biết anh đi đâu, nên mới tìm khắp nơi."

"Sao em tìm được tới chỗ đó?" Giọng ông ta nghe dịu dàng tình cảm,

song cô ta lại thấy rợn sống lưng, nên giả vờ không nghe thấy.

"Có phải nhìn thấy địa chỉ trên vỏ bao diêm kia không?"

Cô ta buộc phải gật đầu.

"Em gặp cô ấy rồi?" Giọng ông ta càng lúc càng mềm mỏng, hoàn toàn

không giống đang chất vấn.

"Gặp rồi, nhưng... chắc là do em nghĩ nhiều quá thôi." Cô ta miễn cưỡng

nặn ra một nụ cười, bê chậu đồ giặt lên, vừa quay người lại đã cảm nhận
được hơi ấm cơ thể ông ta, lồng ngực nóng hổi, mang theo mùi hương
thoang thoảng của nước cạo râu.

Ông ta thơm nhẹ lên má cô ta, rồi mới buông tay ra. Cô ta không khỏi lấy

làm ủ rũ, vì đây là hành động thân mật nhất của hai người dạo gần đây, từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.