TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 184

34

Delie không ngừng đi đi lại lại cửa sổ nhìn ra ngoài, rồi quay vào bên

người dì. Bên cạnh giường giờ đây cây đèn để sáng cả ngày lẫn đêm, nó
càng có ý nghĩa hơn đối với người bệnh hoạn mà toàn thế giới bó hẹp giữa
bốn bức tường này, hơn là mặt trời mọc, mặt trời lặn.

Dưới ánh đèn, màu da vàng giống sáp của bà như căng xương của bà ra,

nên mũi và trán nhô thêm, còn hai mắt thì lún sâu vào hai hố mắt. Bà yếu ớt
quay đầu và hỏi:

- Này cháu, phải cháu nói là sáng trăng không? Một đêm sáng trăng thú

vị!

- Thưa dì, phải.
Đêm trước, cô đã nói là trăng tròn. Bây giờ là giữa ban ngày, cái nóng

của buổi trưa tràn ngập ngôi vườn, còn bóng cây thì thu nhỏ lại nhất và tốt
nhất; nhưng nói rõ cái đó để làm gì? Cô hỏi:

- Dì có thấy muốn uống chút gì không?
- Có… Dì muốn uống. Bao giờ thì cháu cho dì thuốc ngủ?
- Dì mới vừa uống đấy, cách đây nửa giờ. Dì lại đau à?
Bà Hester lắc đầu từ bên này sang bên kia gối tựa hồ như muốn thoát đi.

Thỉnh thoảng bà thốt ra một tiếng rên hoặc một tiếng kêu: Ôi, Chúa ơi! Hãy
thương xót con!

*

Vào lúc xế chiều, cô ngồi một mình trong phòng với người dì thì bà

thức dậy, và Delie hầu như hoảng hốt khi thấy bà nhìn mình, hiền hậu và
yêu thương:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.