TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 185

- Charlotte! - Bà ta bỗng gọi to và rõ.
- Thưa dì, có cháu đây ạ. Cháu là Delie mà!
- A! Cháu, lúc nãy dì tưởng cháu là mẹ cháu. Dì nằm mơ, mơ, mơ…
- Dì đã ngủ ngon.
- Dì sẽ đến lúc phải ngủ vĩnh viễn. Bấy giờ dì lại gặp Lottie và Adam.

Cả hai đang chờ dì ở đấy, bên kia sông đấy. Chắc chẳng còn bao lâu nữa…

Delie nhìn xuống sàn nhà, yên lặng.
- Dì muốn nói với cháu vì sao dì bảo dượng cháu đem cháu về đây và dì

- dì thật là quấy khi buộc tội cháu gây ra cái chết của Adam. Nó là một đứa
bé cứng đầu, bướng bỉnh, và có thể là… Dù gì chăng nữa giá như cháu
không bao giờ đến đây thì tốt hơn. Phải, giá mà đừng bao giờ thấy cháu…

Delie nhìn lên, hoảng hốt, sững sờ. Trong đôi mắt đen đã nhạt nhòa, vẫn

còn tia căm hờn trước đây.

- Dì đã cố gắng tha thứ cho cháu; dì đã cầu nguyện, nhưng dì không thể

nào tha thứ được, phải. Dì lấy làm buồn, Delie - nhưng cuộc sống đã quá
khắc nghiệt với dì - Bây giờ dì không thể thay đổi được. Dì không còn thù
hằn cháu nữa, dì không có sức để yêu thương ai, thù ghét ai, nhưng trong
thâm tâm, dì vẫn chưa tha thứ cho cháu.

- Vậy là dì muốn cháu trở lại Echuca à? Cháu chỉ đến…
- Không, không, dì muốn cháu ở đây, dượng cháu không giúp gì được,

ông ta sợ phòng người ốm, ông ta rất ít khi đến gần dì; và nói thật với cháu,
dì không thích bà hộ lý này.

Delie đi ra ngoài. Trời còn khá sáng, ông Charles ngồi ở cuối mái hiên

nhà, phía ngoài phòng khách, để đọc báo. Dòng sông lập lòe như thép láng
giữa các thân cây và đám muỗi mắt bay thành những đám mây trên nền trời
nhợt nhạt.

Cô bảo khẽ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.