TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 319

56

Vào tháng tám, Delie từ giã tàu, theo xe lửa trong một hành trình dài,

chậm chạp từ Mildura đi Melbourne để đón cái mà cô chắc chắn là một bé
trai. Căng thẳng vì thích thú, cô không cảm thấy mệt dù đã trải đi suốt đêm.

Sáng hôm sau, khi xe lửa đến vùng ngoại ô bắt đầu với những hàng rào

nhỏ với những sân và ống khói xám, cô nhìn cảnh chen chúc ở các ga,
những quảng cáo sơn trên tường, xe có động cơ nhiều hơn trên đường phố,
tất cả đều là tăng thêm sự thích thú phiêu lưu của cô.

Ở ga Spencer Street, Imogen đang chờ với một xe tắc xi. Delie nhận

thấy cô có vẻ hơi ngơ ngác và mệt quá sức. Imogen đã dọn về một buồng
cao trong một nhà nhiều tầng trong thành phố, có thể trông thấy các nóc nhà
xám của Melbourne, cổng Yarra trắng như bạc, và các cụm tàu và hàng ở
cảng. Hai tuần sau, Delie vào bệnh viện, hơi sớm hơn cô tưởng và còn khá
kích thích đến mức không biết sợ gì. Vào những giờ phút chót, cô được cho
phép hít chất thuốc mê quý giá và cảm thấy tay chân nhẹ nhàng, nỗi đau
đớn như cuộn tròn thành một bóng màu trên đầu cô. Cô tỉnh dậy, nghe tiếng
khóc như giận dỗi của đứa con trai.

Mặc dầu còn yếu như thế, cô năn nỉ được xem cậu bé ngay. Các cô y tá

bồng đưa cao một sinh vật nhỏ xíu nhăn nheo với cái mặt đỏ tía, mái tóc
đen ướt, nắm tay nhỏ đập vào không khí lạnh trông kỳ lạ. “Nó còn sống”.
Delie thở ra vừa lòng và đi vào một giấc ngủ nặng nề.

Delie muốn cho con trai mình thật hiện đại; do đó cô đón taxi đi từ bệnh

viện về nhà Imogen, cảm thấy không an toàn khi họ lao đi với tốc độ gần 20
dặm một giờ. Cô có phần nào e thẹn vì đứa bé xấu xí, nhỏ xíu, tóc đen lụng
thụng trong đám quần áo và khăn mền. Brenton hẳn mong muốn một đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.