TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 456

80

Đây là lần đầu tiên từ khi bị bệnh, Delie cảm thấy đói bụng. Khi mặt

trời đã lặn và màu sắc đã biến mất trên bầu trời, trên mặt hồ, cô chờ đợi ông
Alastair Reaburn trở lại đến nóng cả ruột. Chợt cô nghe tiếng bước chân của
ông ta, rồi đôi chân mày rậm, cái mũi quặm và hàm râu nhọn hiện ra nơi
cánh cửa sập. Ông ta mặc một cái áo dài đỏ bằng lụa Nhật.

Ông ta la lên:
- Bà ở trong tối thế ấy! Tại sao bà không kêu Athel thắp đèn? À, cô ta

đem thức ăn cho chúng ta mà lại không đem đá, đúng là một cô gái lười.
Chúng ta phải uống trước, nếu không nó sẽ ấm lên.

- Xin đừng thắp đèn vội; tôi muốn nhìn những ngôi sao xuất hiện đầu

tiên.

- Tôi lại thích thấy chúng ta ăn gì! - ông ta bình tĩnh nói - Vả lại, tôi

cũng thích nhìn bà.

Trong trí nhớ cô dội lên một âm vang. Trước kia đã có lần ai đó nói với

cô những lời lẽ như thế, nhưng cô lại không nhớ rõ nội dung. Ông ta đã mở
xong nút chai. Sau khi nếm thử một chút rượu vang màu vàng, ông ta đưa
cho cô ly rượu đầy, đồng thời rót đầy ly rượu của ông ta.

- Chúc mừng tương lai!
- Tôi sợ rằng lúc nào tôi cũng sống với quá khứ.
- Bà không nên thế. Quá khứ là dành cho những người già, cuộc sống đã

ở phía sau họ. Tôi cảm thấy từ trong xương tuỷ rằng bà có cả một tương lai
dài, đầy triển vọng, và tôi cũng có phần trong đó.

- Tôi lại không thấy thế…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.