TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 155

Ông Hamilton nhỏ người, gầy và có vẻ lo âu với cặp kính không gọng

tất tả bước vào với một xấp bưu thiếp Delie đã tô sáng hôm ấy. Ông để hết
lên bàn của Delie, gỡ kính ra và gõ gõ lên các bưu thiếp.

- Bức vẽ thật khéo, thật xứng đáng, cô Gordon ạ. - Miệng ông ta mỏng,

thẳng, không cười; Delie chưa từng thấy cái miệng ấy bớt căng thẳng.

- Được, được; nhưng… hừ, đáng tiếc là không phải cái người ta muốn.

Họ thích nhiều nhiều màu xanh vào!

- Ông muốn nói màu trời chứ gì? Tôi không muốn làm nó trông không

thực.

- Phải, phải, nhưng cái họ cần không phải là thực tế, mà chỉ là một bức

tranh đẹp để gởi cho bạn bè. Con sông trong hình này hình như tối một
chút, phải không?

- Nhưng sông Murray không xanh lơ chút nào cả, thưa ông Hamilton!
- Đúng! Đúng! Thường thì nó xanh lục hoặc nâu. Nhưng mà người ta

thường có những ý nghĩ cố định. Biển thì xanh lơ; biển là nước; cho nên tất
cả nước đều phải xanh. Đầu óc họ nghĩ như thế. Tin tôi đi. Tôi biết bức
tranh nào rồi sẽ bán được. Còn bây giờ thì cố gắng xem mình có thể làm gì
được với những thứ này.

Môi dưới đầy đặn của Delie trề ra trong lúc cô kéo cái chai thuốc vẽ

màu xanh lại. Khi bạn cũ của cô là Angus Mc Phee tìm việc này cho cô, cô
rất thích thú. Nhưng cô biết rồi cô sẽ không thích công việc này. Tất cả các
bản năng nghệ thuật của cô nổi lên chống lại những đòi hỏi của thị hiếu
quần chúng. Dù sao, rốt cuộc cô sẽ tự lập - Thà cô đi chùi sàn nhà còn hơn
là trở lại để sống phụ thuộc vào dì Hester, để trở thành “đứa trẻ mồ côi”,
“thứ vô tích sự”, Delie, nói lớn: “Tôi không bao giờ trở lại nông trại, không
bao giờ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.