vào giữa dòng sông, gác chèo vào và quay lại sau lưng Delie, để cho thuyền
trôi, Brenton choàng tay quanh người Delie và áp má vào má cô.
- Sao vậy? Nước mắt à? - Brenton như lấy làm lạ. - Sao, em tưởng chưa
đủ nước cho sông Murray hay sao?
Delie cười một cách yếu ớt. Gương mặt cứng cáp và đôi tay mạnh mẽ
của Brenton thật là có sức an ủi vô cùng.
Brenton kéo Delie ngồi trên đầu gối của anh và hai người nhìn vào
gương mặt mờ mờ của nhau trong khi chiếc xuồng cứ trôi.
- Em thật là một người kỳ lạ. - Brenton nói. Anh đùa với tóc cô đến lúc
lọn dài xô ra. Anh quấn nó quanh cổ Delie với một cử chỉ như giả bộ răn đe.
Delie ngậm miệng lại, lấy răng cắn nhẹ vào tay của anh. Anh hôn Delie
không dứt, cho đến lúc chiếc xuồng ghé bờ phía dưới giao điểm Campaspe.
Họ chèo ngược lại chiếc tàu, lặng lẽ. Lúc nào Brenton cũng nhìn Delie.
Khi anh nắm tay Delie để giúp cô lên boong, Brenton nói:
- Tay của em lạnh như băng. Tôi phải kiếm cho em một cái gì nóng để
uống.
- Không, em không cần gì hết. Em chỉ lấy cái nón hình như nó ở dưới
cửa sổ thì phải.
- Tôi sẽ lấy cho em!
Delie cố sửa sang mố tóc của cô thì Brenton trở lại với cái nón.
Chiếc đèn vẫn sáng ở phía sau tàu. Và bóng Delie hiện lên một cách yểu
điệu. Brenton nhìn thấy vòng lưng nhỏ của cô, bộ ngực đầy đặn và cái dáng
váy dài uyên chuyển.
Trong lúc cả hai đi đến lan can, Brenton bỗng cúi xuống thình lình và
làm cái gì đó ở cầu thang. Rồi anh ta đứng lên, kéo thang lên tàu và ném nó
xuống trên boong, rơi một tiếng xoảng.