Khi sự cố xảy ra thì Brenton không có mặt trong buồng lái. Tàu đang
trên sông giữa Wai Keric và Kingston, Brenton đã chuyển tay lái cho anh
phó mới và ra ngoài lan can để nhìn xem nước bị hút ra bờ khi họ đi qua;
một dấu hiệu chắc chắn là nước rất thấp.
Brenton có một dây sắt một đầu cột vòng một cây nhựa đỏ vững vàng
trên bờ trước mũi tàu và một đầu cột vòng trên một miếng kềm vào cây trục
của bánh xe quạt nước. Chiếc Philadelphia trợt vài bộ ra phía trước, và lại
dính chặt vào đất. Một đường đào lộ ra ở phía sau tàu và các cánh quạt như
lật lại, dưới mắt thích thú của trẻ con, nhưng không ích gì. Họ bị gắn chặt
vào đất, trong khi đó chiếc sà lan còn nổi phía sau.
Rồi không mấy chốc, chiếc Philadelphia bị ghìm trong một cái vũng
nước tù, như trước đây đã có lần bị trên sông Darling; nhưng lần này thì tệ
hại hơn vì tàu bị cạn một bên và vì nước tiếp tục xuống thấp, cầu tàu bắt
đầu nghiêng. Các thứ đều tuột, và lăn từ bàn rơi xuống sàn.
Brenton cằn nhằn:
- Giống như hạn năm 1902.
Và anh giao cho thủy thủ việc trét tarpanlins lấy ở sà lan lên phía trái
của tàu để bảo vệ các thứ sơn tránh mặt trời chiếu. Anh có nhiều hộp sắt
đầy sơn trên tàu, cho nên thủy thủ không phải ở không, đồng thời có thể sơn
phết phần kiến trúc bên trên của tàu hai lớp sơn mới. Anh chuẩn bị đầy đủ
để chờ đợi, bất lực và thất vọng, con nước không thấy đến.
Đối với Delie, sự việc hình như không tệ bằng cơn hạn năm 1902, bởi vì
trước mắt của cô không có cái cảnh khốn khổ của cái chết của đám cừu dài
theo bờ sông Darling hoặc là cảnh đen tối của nông trại Mallee khi họ bị
cạn lần thứ hai.
Delie nhìn các triền phủ bùn khô và tự nghĩ không biết sẽ có thể thấy lại
cửa sông, bãi cát trắng dài với những làn sóng trắng bọt đổ lên bờ hay