TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 392

Một đêm Delie nói với anh, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh và

không có ý gì, để tránh rối ren thêm.

Brenton đẩy chai whisky trên bàn, để lộ vẻ tức giận:
- Một người có thể làm gì khác khi bị vướng vào một bãi sình và không

có gì vãng lai ngoài tiền thù lao cho bác sĩ và viện phí cho bệnh nhân và…
một người phụ nữ không có ích gì cho ông ta cả?

- Nếu có thể anh sẽ không ngồi đây, uống một mình.
- Ở đây có ai để cùng uống. Em à? - Và anh ta cười một cách thô tục.
- Anh có thể đi ra ngoài gặp ông Melville.
- Và leo cái vách đứng kia trong đêm tối? Nếu như tôi té xuống và gãy

cổ? Còn cô sẽ ra sao hả? Mặc dầu tôi nghĩ rằng cô không quan tâm gì, trừ ở
góc cạnh tiền.

- Brenton! Sao anh nói như thế?
Anh ta nhái lại:
- Brenton. Sao anh có thể… Tôi không nói em quan tâm về tiền bạc, em

cũng không có đủ sáng suốt. Tôi muốn nói em thích tự do, bỏ rơi cả đám
chúng tôi và có thể để thời giờ phết sơn vào các bức tranh. Em ghét trách
nhiệm, phải không? Nhưng em không thể thoát ra được, và không có tôi em
còn tiêu ma nhanh hơn lúc nào cả.

Delie như bị choáng và im lặng. Có một điểm đúng trong những lời nói

của anh, đủ để đẩy Delie vào chỗ hoài nghi cả những mục đích của chính
mình. Có phải là Delie, một cách không ý thức, mong muốn cái chết của
đứa bé trước cả khi nó ra đời. Hay là cô đã thấy trong tình trạng ngu đần
của đứa bé cả một sự chứng minh. Cô cảm thấy như có một cái hố đen đã
mở toạc đột ngột ngay trước chân của cô.

Mở và đẩy cánh cửa buồng có chắn lưới ruồi và côn trùng bay va vào

như trong một điệu vũ điên cuồng, Delie bước ra sân tàu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.