thiên thu, còn người kia thì đang xa cách nghìn trùng, tuy nhiên cả hai
đều như còn hiện diện đâu đây bên trong tâm bồn cô.
Khi Adam chết, cô những tưởng hình ảnh anh bị xóa mờ trong tâm
tưởng cô. Nhưng giờ đây cô hiểu rằng mọi mối quan hệ bị thời gian vô tình
cắt đứt đều mãi mãi tồn tại.
Trong khi lái tàu, cô cảm thấy công trường đắp đập đang đến gần,
nhưng cô không ngờ nó đã rất gần. Khi cô giật mình nhận thấy, cô hiểu rằng
mình đã quên kéo còi để báo cho người ta kéo dây cáp lên.
Cô giật dây kéo còi. Giờ đây đã quá muộn, không thể báo động được
nữa. Con tàu rít lên những âm thanh tuyệt vọng. Tàu chạm mạnh, sau đó là
tiếng đổ vỡ. Một phần của buồng lái và ống khói bị ngáng dây cáp, ống
khói bị dây chằng ngã gục xuống phía sau boong tàu. Khói tàu dộng ngược
về chỗ buồng máy và lò đốt.
Từ các lều cây, lều vải, đám thợ thuyền túa ra để xem chuyện gì đã xảy
ra. Vài người còn nhảy lò cò, tay kéo vội quần lên. Rõ ràng chính cô đã gây
ra cảnh náo động đó.
Tàu Philadelphia tiến vào bờ đập, buồng máy còn tràn ngập khói, các
van thoát vẫn phì phì hơi nước. Cô nghe những lời xì xào vọng lên khiến tai
cô nóng bừng.
- Tàu chạy thẳng vào đây. Tớ chưa bao giờ trông thấy…
- Thuyền trưởng lo ngủ giao cho vợ lái.
- Không đúng đâu. Cô ấy cũng là thuyền trưởng. Đấy là Delie, cô ấy đã
nhận bằng thuyền trưởng. Đã đi nhiều. Chồng cô ấy bị tai nạn hay gì gì đó,
không còn lên boong tàu.
- Người ta không nên cho phụ nữ lái tàu.
- Ôi bây giờ mọi sự đều thay đổi vì có nhiều chàng trai phải ra trận. Bọn
đàn bà sẽ chiếm lấy hết công việc của cánh đàn ông, rồi mi xem.