TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY - Trang 414

- Tôi không muốn đặt len của tôi vào sự may rủi… Tôi rất thích bức

tranh này, bà Edwards ạ, bà có bán không?

Cô chần chừ. Cô đã bán hoặc cho nhiều bức tranh ngoại trừ bức này, và

ngay lúc này cô không thể vẽ thêm được nữa. Có thể cô không bao giờ vẽ
thêm được nữa. Nhưng cô cần tiền và người đàn ông này có thể trả giá cao.
Cô mở miệng trả lời nhưng lòi nói ra lại là:

- Không.
Ông ta cúi nhẹ đầu, xem như đó là quyết định chung cục. Ông ta đưa

mắt nhìn toàn bộ căn phòng, nhận thấy không có bức tranh nào khác, không
có những tác phẩm dở dang, ống thuốc vẽ, cọ và khung vẽ đã dùng. Cô thấy
rằng ông ta vẫn chưa tin cô và cô bỗng nhiên tự ái:

- Tôi đã cất các dụng cụ của tôi chỗ khác và từ bỏ hội họa, ít ra trong lúc

này.

- Tôi hiểu. - Ông ta nghiêng mình lần nữa và chào giã biệt.
Cô muốn bảo ông ta hãy tìm tên Delphine Gordon ở trong bản danh

mục của Phòng Trưng bày Nghệ thuật tại Melbourne nếu ông ta không tin
cô, bảo cho ông ta biết tên đó là tên cô. Nhưng sự tự trọng đã kiềm giữ cô
lại. Hãy để cho ông ta nghĩ gì thì nghĩ, tên bướng bỉnh, tự mãn. Cô ngồi
xuống và nhìn bức tranh, gắng gượng chống lại những giọt lệ buồn tủi.

Trên con đường đi Wentworth cô ghé lại trang trại bên trên Wai Keric,

nơi hai con cô đang ở trọ ăn học.

Sự thay đổi của hai con trông thấy rõ ràng. Ở tuổi mười bốn, Gordon đã

có vẻ đàn ông. Cậu trông cường tráng; còn Meg thì mất cái vẻ bé con mập
mạp, cô trổ giò và vui vẻ.

Ngay khi năm học chấm dứt, Gordon nghỉ học về giúp mẹ lái tàu.

Brenton đã quyết định con trai lớn của anh phải là người sông nước. Cậu là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.