- Em nghĩ rằng nhờ thế mà em được sống sót. Chỉ có bác tài công và
những người quan sát ở trên boong tàu, cùng với người sĩ quan đang phiên
gác. Dù sao, chỉ có bác tài công và em tắp vào bờ. Tất cả mọi người khác
đang ngủ, và tất cả đều chìm với chiếc tàu.
Bà Griggs nói:
- Phải, tôi nhớ có đọc về thảm họa của chiếc Loch Tay.
Delie nhìn xuống chiếc ly đóng băng của mình. Cô đang ngồi đây, bất
thần chấp nhận cái mất mát của cả gia đình mình, những điều mà cô chưa
có thể nói cho ai biết, ngay cả với Adam. Có lẽ trong bản năng cô cảm thấy
mình không có óc tưởng tượng để thêm thắt các chi tiết, không có nguy
hiểm gì nếu được nhiều thiện cảm.
Cô nói:
- Không ai biết chuyện đó xảy ra như thế nào. Đêm ấy, một đêm biển
lặng, tàu chỉ còn nửa ngày nữa là tới Melbourne.
Cô nhớ rõ như mới hôm qua cái vũng hẹp của bờ biển với những vách
đá dựng bằng sa thạch kín đáo, chỗ bờ biển cong cong màu xanh lục xen
xanh lơ sáng sủa của đại dương ở phía trên.
- May quá, chúng tôi tìm thấy một cái hang…
Bessie hỏi:
- Chị muốn nói là chị ngủ suốt đêm trong một cái hang, với một người
đàn ông à?
Delie nói một cách khéo léo:
- Tôi ngủ trong hang. - Cô bắt đầu biết rằng sự thật không được chấp
nhận. - Bác Tom, người tài công, thật phi thường, bác tìm sò và những thứ
để bác và em cùng ăn, và săn sóc em như một người cha. Rồi bác và em leo
lên vách đá dựng.