TẮT LỬA LÒNG (LAN VÀ ĐIỆP) - Trang 169

cướp to ở cuối phủ, nên tối ấy quan đi tuần với thầy quản Đòn và ba người

lính; chỉ còn anh Tắng Sít canh ờ cổng, và tôi ở nhà coi trại mà thôi. Tôi thấy

cô nghe, phần sợ cũng có, phần muốn ghẹo cô cũng có, tôi lại im không hát

nữa. Nhưng tôi vừa im tiếng hát, thì lanh lảnh cô gọi:

- Anh Cách hát nữa đi.

Tôi bèn cố lấy giọng, hát những câu cực hay, thì thấy cô leo lên cửa sổ,

ngồi phệt, thòng chân xuống gọi:

- Này, anh Cách lại gần đây mà hát.

Tôi nhìn trước nhìn sau và trong bếp, thấy vắng vẻ quá, vì quan đi vắng,

nên người nhà cũng đi chơi, mà trên nhà trên, bà lớn và các cô cũng đi ngủ

cả, nên đánh liều, tôi bắc chõng lên sân bếp để hát, nhưng hát khẽ thôi, vì tôi

sợ trên nhà biết thì phải chửi. Nhưng cô bảo:

- Hát to lên anh!

- Bẩm cô, con sợ trên nhà nghe tiếng.

- Thế thì lại gần đây mà hát. Anh hát hay lắm.

Tôi trong bụng đã thấy muốn giở mặt liều, nhưng nghĩ mình hèn mọn, ngộ

lỡ ra thì tù mọt gông, tôi bèn nói:

- Bẩm cô tha phép cho con.

- Không sợ! Anh hát rồi tôi sẽ thưởng cho anh; hôm nay vắng vẻ, tôi cho

anh cứ tự do mà.

Nói đến đó Tư Kềnh thở dài. Vũ nói:

- Thế là tôi hiểu rồi. Thôi, ông không phải nói thêm nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.