TẮT LỬA LÒNG (LAN VÀ ĐIỆP) - Trang 85

Bà Cử về nhà, lên giường lấy chăn ra đắp. Điệp thấy cảnh càng cực, cực

nhất là mình không làm gì nên tội, mà bỗng hai gia đình tự nhiên gây nên mối

ác cảm, sầu thảm như thế này.

Chàng ngồi cạnh mẹ, khẽ kiếm lời an ủi:

- Thưa đẻ, đẻ không nên nghĩ ngợi quá nữa. Rồi hẳn đẻ sẽ thấu nỗi oan

cho con, mà ông Tú sau này cũng không giận con nữa.

Bà Cử lại nổi trận lôi đình, ngồi nhỏm dậy, xỉ vả:

- Người ta hoài con cũng không thèm gả cho cái thứ mày. Mày là đồ khốn

nạn! Tao chỉ dạy mày những cái ăn ở trung hậu, mày học ở đâu những thói ba

que của con nhà mất dạy. Mày bêu tao, mày làm nhục tao với ông Tú.

Rồi không còn sức nữa, bà nằm xuống, thở hồng hộc, đập chân đập tay,

nước mắt ràn cả xuống thái dương.

Điệp đành chịu để mẹ mắng, không dám nói cốt để bà yên nghỉ một tí.

Chàng ngồi ủ rũ, khoanh tay trước ngực, gục mặt xuống nghĩ ngợi. Trong

óc chàng, biết bao cảnh vùn vụt diễn ra, khiến chàng mỗi lúc lại thở dài.

Chàng tưởng như thấy ông Chánh án trợn mắt dọa:

- Đời anh bây giờ là trong tay tôi, anh liệu đó!

Lại thấy ông tươi cười, rót rượu cho chàng mà bảo:

- Ừ, làm tài trai, rượu không biết uống thì hèn lắm.

Rồi chàng nhớ lại sáng hôm ấy, cùng Thuý Liễu nằm ở trong buồng.

Chàng nghĩ tới ông Tú nói mát:

- Tôi tin lời nói của anh ở trong bức thư này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.