TAY CỰ PHÁCH - Trang 135

Vậy ra Margaret muốn đòi tiền nhiều hơn nữa. Được lắm. Anh sẽ cho cô ta.
Nhưng lần này thì anh sẽ tự tay giải quyết lấy…
Vào xế trưa hôm ấy, Jamie đi đến nhà trọ của bà Owens. “Tôi muốn gặp cô
Van der Merwe”, Jamie nói.
“Tôi e rằng chuyện ấy khó thực hiện được”, bà Owens nói. “Cô ấy đang
trên đường sang Mỹ”.
Jamie cảm thấy như mình bị đấm một cú mạnh vào bụng. “Không thể
được! Cô ấy đi vào lúc nào?”
“Cô ấy cùng với thằng bé đã đáp chuyến xe đi Worcester vào lúc mười hai
giờ trưa”.
Chuyến tàu đỗ ở nhà ga Worcester đông nghẹt hành khách. Các ghế ngồi và
lối đi trong toa đầy cả hành khách đi Cape Town, nói chuyện với nhau ồn
ào. Họ là những nhà buôn, những nhà nội trợ, những người bán hàng,
người đi tìm mỏ, người “Kaffir”, binh lính và thuỷ thủ trở về lại nơi làm
việc. Đa số những người ấy đều đi tàu hoả lần đầu tiên, nên không khí giữa
các hành khách có vẻ như ngày hội. Margaret tìm được một chỗ ngồi gần
cửa sổ, để cho Jamie khỏi bị đè bẹp bởi đám đông. Nàng ngồi ôm đứa bé
trong lòng, không cần biết gì đến mọi sự xung quanh, và suy nghĩ đến một
cuộc đời mới đang chờ đợi nàng trước mặt. Cuộc đời ấy có lẽ không dễ
dàng gì. Dù đi đến đâu, nàng cũng là người đàn bà không chồng mà có con,
một tội lỗi đối với xã hội. Nhưng nàng sẽ tìm một cách nào đó để đảm bảo
cho con trai một cuộc sống đàng hoàng, tử tế. Nàng nghe người soát vé gọi
to, “Mời hành khách lên xe!”.
Nàng ngước mắt nhìn lên, chợt thấy Jamie đang đứng trước mặt.
“Gom tất cả hành lý lại. Cô sẽ phải rời khỏi tàu ngay”, anh ra lệnh.
Anh ấy tưởng có thể mua được mình, nàng thầm nghĩ. “Thế lần này, ông
định đề nghị bao nhiêu tiền?”
Jamie nhìn xuống đứa con trai, đang ngủ yên trên cánh tay Margaret. “Tôi
đề nghị sẽ cưới cô”.
Chú thích:
(1): Job: tên một nhân vật trong Cựu ước, đã từng chịu nhiều đau khổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.