TAY CỰ PHÁCH - Trang 154

xẻ một cái lỗ ở dưới nách, rồi giấu viên kiêm cương trong đó. Để cho nó
một bài học, Hans Zimmerman đánh nó bằng roi trước mặt những công
nhân khác. Đứa bé ấy chết. Nó chỉ mới mười hai tuổi”.
Mặt Jamie lộ vẻ tức giận. “Lạy chúa Jesus! Tôi đã ra lệnh ngưng việc đánh
đập ở tất cả các khu mỏ rồi mà”.
“Tôi đã cảnh cáo Zimmerman về chuyện ấy”.
“Đuổi thằng chó đẻ ấy đi”.
“Chúng tôi không tìm ra hắn”.
“Tại sao?”
“Những người da đen đã giữ hắn lại. Hoàn cảnh bây giờ không còn kiểm
soát được nữa”.
Jamie chụp lấy chiếc mũ, “Anh ở lại đây, trông nom mọi việc cho đến lúc
tôi trở về”.
“Tôi nghĩ ông đến đó không được an toàn đâu, ông McGregor ạ. Người dân
bản xứ bị Zimmerman giết thuộc bộ tộc Barolong. Họ không tha thứ và
không bao giờ quên. Tôi có thể…”
Nhưng Jamie đã bỏ đi rồi.
Khi Jamie còn cách xa mỏ kim cương mười dặm, anh có thể trông thấy
khói bốc lên. Tất cả những căn chòi ở Namib đã biến thành những ngọn
đuốc. Lũ điên khốn kiếp! Chúng nó đốt cả nhà của chúng. Khi chiếc xe
ngựa của anh tiến lại gần hơn, anh nghe những tiếng súng nổ và tiếng người
la hét. Giữa đám đông lộn xộn, bọn cảnh sát mặc đồng phục bắn vào các
người da đen và da màu đang cố gắng một cách tuyệt vọng để trốn thoát.
Người da trắng ít hơn, một chống chọi với mười, nhưng họ có vũ khí.
Vừa trông thấy Jamie McGregor, viên cảnh sát trưởng, Bernard Sothey, hối
hả chạy lại nói, “Thưa ông McGregor, ông đừng lo. Chúng tôi sẽ giết sạch
lũ chó đẻ ấy”.
“Giết cái con khỉ!” Jamie hét lên. “Ra lệnh cho người của ông ngừng bắn
ngay đi!”
“Sao? Nếu chúng tôi…”.
“Hãy làm như tôi bảo!” Jamie đứng nhình, trong lòng giận sôi lên khi trông
thấy một người đàn bà da đen ngã gục xuống dưới tràng đạn như mưa rào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.