TAY CỰ PHÁCH - Trang 209

để có được số tiền khốn kiếp ấy.”
“David ạ, anh không được công bằng khi anh dùng chữ “họ” trong câu nói
ấy. Chỉ vì…”
“Cái ông O’Neil ấy không bao giờ thoả thuận như vậy nếu không được sự
tán thành của Josephine.”
“Tôi… tôi không hiểu anh muốn nói gì, David ạ.”
“Chẳng có gì để nói cả. Chỉ có điều là tôi đã phạm phải một sai lầm lớn lao
nhất trong đời tôi.”
Kate đi đến bàn viết, nhặt bản danh sách ứng viên lên. Chậm rãi, nàng bắt
đầu xé toạc tờ giấy.
Sáu tháng đã trôi qua từ ngày David nhận được lá thư của Tim O’Neil.
Trong thời gian ấy, Kate và David tiếp tục làm việc sát cánh nhau, cùng đi
nơi này nơi kia với nhau, và có nhiều thì giờ ngồi riêng với nhau. Kate cố
làm mọi cách để cho David được vui. Nàng chưng diện vì chàng, dự tính
thực hiện những gì chàng vui thích, và nhiều khi vượt ra ngoài thông lệ của
nàng để làm cuộc sống của chàng được hạnh phúc tối đa. Nhưng, theo như
nàng nhận xét, tất cả đều không có kết quả nào cả. Cuối cùng, nàng đâm ra
mất kiên nhẫn.
Nàng và David cùng đi Rio de Janeiro để kiểm tra một mỏ mới tìm được.
Hai người vừa ăn cơm xong ở khách sạn và đang ngồi trong phòng của
Kate, xem xét các con số vào lúc đêm đã khuya. Kate đã thay quần áo, mặc
chiếc kimono và đi dép vải. Khi làm xong công việc, David vươn vai và
nói, “Làm như thế là đủ cho tối nay rồi. Bây giờ chắc tôi phải đi ngủ.”
Kate điềm tĩnh nói, “Đã đến lúc anh thoát khỏi sự đau buồn rồi đấy chứ,
David?”
David nhìn nàng, ngạc nhiên. “Đau buồn gì?”
“Về chuyện Josephine ấy.”
“Cô ấy ra khỏi cuộc đời của tôi rồi.”
“Vậy anh phải hành động để chứng tỏ điều ấy chứ.”
“Thế cô bảo tôi làm thế nào, Kate?” David hỏi cộc lốc.
Kate cảm thấy giận. Nàng giận vì David đã mù quáng không thấy gì cả, và
đã phí phạm biết bao thì giờ. “Để tôi bảo anh phải làm thế nào – hãy hôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.