TAY CỰ PHÁCH - Trang 227

“À ra thế”, Ông nhìn thẳng vào mặt nàng. “Bà làm như thế nào mỗi khi cậu
ấy nói cà lăm?”
“Cố nhiên là tôi sửa chữa cho nó”.
“Tôi đề nghị rằng bà không nên làm như thế. Bà càng cố sửa chữa, cậu ấy
càng nói cà lăm nhiều hơn”.
Kate nổi giận, “Nếu Tony có vấn đề gì về mặt tâm lý, như ông nói, thì đó
không phải là do mẹ nó. Tôi yêu quý nó. Nó cũng biết rõ điều ấy. Nó cũng
biết rằng tôi cho nó là một đứa trẻ đặc biệt nhất trên thế gian này”.
Đó mới chính là cốt lõi của vấn đề. Không đứa trẻ nào có thể sống cho thật
xứng đáng với điều kì vọng lớn lao ấy. Bác sĩ Harley nhìn xuống bản đồ
biểu của ông. “Xem nào. Cậu bé lên mười hai rồi, phải không?”
“Phải”.
“Có lẽ tốt hơn hết bà cho cậu ấy đi xa một thời gian. Có thể đến một trường
học tư ở một nơi nào đó”.
Kate nhìn ông bác sĩ chằm chằm.
“Để cho cậu ấy sống độc lập một thời gian. Cho đến khi cậu ấy học xong
bậc trung học, Có một ít trường học rất tốt ở Thuỵ Sĩ”.
Thuỵ Sĩ! Ý tưởng cho Tony đi học xa như vậy thật là khủng khiếp đối với
Kate. “Nó đang còn nhỏ, chưa được sẵn sang, nó…” Ông bác sĩ Harley
nhìn nàng, chờ đợi. “Tôi sẽ suy nghĩ thêm về vấn đề này”, nàng nói.
Trưa hôm ấy, nàng huỷ bỏ một phiên họp của ban giám đốc, trở về nhà
sớm. Tony đang ở trong phòng làm bài tập ở trường.
Tony nói, “Hô… hôm n… nay co… on đư… được toàn đi… ểm A, m… mẹ
ạ”.
“Con có muốn đi học ở Thuỵ Sĩ không?”
Mặt Tony sáng lên. “Có đư… được khô… không, m… mẹ?”
Sáu tuần lễ sau, Kate cho Tony lên một chiếc tàu thuỷ. Nó lên đường đến
trường Le Rosey ở Rolle, một thị trấn nhỏ bên bờ hồ Geneva. Kate đứng ở
cầu tàu tại New York, nhìn cho đến khi chiếc tàu tách rời khỏi các tàu kéo.
Mẹ kiếp! Mình lại phải vắng nó rồi. Rồi nàng quay lại, trở về chiếc xe hơi
đang đứng đợi để đưa nàng về văn phòng.
Kate thích làm việc với Brad Rogers. Anh đã bốn mươi sáu tuổi, lớn hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.