TAY CỰ PHÁCH - Trang 268

và màn màu trắng và đồ đạc tối tân, có vẻ rất đắt tiền.
“Em có vẻ làm ăn khá nhỉ”.
“Vâng. Em may mắn thôi”. Các ngón tay của Dominique bấu vào chiếc áo
choàng, có vẻ bồn chồn. “Anh muốn uống thứ gì không?”
“Không, cảm ơn. Anh cố tìm cách liên lạc với em sau khi rời Paris”.
“Lúc ấy em rời đi nơi khác”.
“Rời sang Mỹ phải không?”
“Phải”.
“Làm sao em kiếm được việc làm ở hãng Carleton Blessing này?”
“Em… em viết thư trả lời cho một mục quảng cáo trên báo”. Nàng ấp úng
nói.
“Em gặp mẹ anh lần đầu tiên vào lúc nào?”
“Tại… tại căn hộ của anh ở Paris, anh không nhớ sao? Chúng mình…”
“Thôi đừng giở trò nữa”, Tony nói. Anh cảm thấy cơn giận sôi lên sùng
sục. “Cái trò đùa ấy chấm dứt rồi. Tôi chưa hề bao giờ đánh một người đàn
bà, nhưng nếu cô còn dối trá với tôi nữa, tôi hứa với cô rằng cái mặt của cô
không còn được nguyên vẹn để chụp ảnh nữa đâu”.
Dominique định mở miệng nói, bỗng khựng lại vì cặp mắt giận dữ của
Tony.
“Tôi hỏi cô lại một lần nữa. Cô gặp mẹ tôi lần đầu tiên ở đâu?”
Lần này, Dominique không còn do dự gì nữa. “Khi anh được nhận vào
Trường Mỹ thuật Paris. Mẹ anh thu xếp cho tôi làm kiểu mẫu ở đó”.
Tony cảm thấy đau nhói trong lòng. Anh cố tiếp tục hỏi, “Như vậy để tôi có
thể gặp cô, phải thế không?”
“Phải, em…”
“Rồi mẹ tôi trả tiền cho cô để cô làm nhân tình cho tôi, để giả vờ yêu tôi,
phải thế không?”
“Phải. Lúc ấy chiến tranh vừa chấm dứt. Thật là kinh khủng. Em không có
tiền, anh hiểu không? Nhưng, Tony ạ, anh hiểu cho em, em mến, em thực
sự mến…,”
“Cứ trả lời thẳng câu hỏi của tôi”. Vẻ hung bạo trong giọng nói của Tony
làm cho nàng hoảng sợ. Đây là một người lạ mặt đang đứng trước mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.