TAY CỰ PHÁCH - Trang 340

Cơn ác mộng mỗi lúc mỗi trở nên tệ hại hơn.
“Tiếp theo nữa, nếu có bất kì lời bàn tán nào liên hệ đến tên cô trên nhật
báo hay tạp chí – trong nước hay ngoài nước – thì số tiền trợ cấp hằng tuần
này cũng sẽ bị ngưng lại. Cô rõ rồi chứ?”
“Vâng”. Giọng nói của nàng nghe như tiếng thì thầm.
“Cô và em cô là Alexandra được cấp giấy bảo hiểm sinh mạng của bà nội
các cô, giá trị năm triệu đô la cho mỗi người. Giấy bảo hiểm về phần cô đã
bị huỷ bỏ bắt đầu từ sáng hôm nay. Đến cuối năm, nếu bà nội cô cảm thấy
hài lòng về cô, tiền trợ cấp hằng tuần của cô sẽ được tăng gấp đôi”. Ông do
dự một lát rồi nói tiếp. “Còn một điều khoản cuối cùng nữa”.
Bà ấy lại muốn treo mình lên trước công chúng đây.
“Vâng?”
Brad Rogers trông có vẻ hơi bối rối. “Bà nội cô không bao giờ còn muốn
gặp lại cô nữa, cô Eve ạ”
Nhưng mà, tôi muốn gặp lại bà lần nữa, bà già ạ. Eve nhủ thầm. Tôi muốn
trông thấy bà chết trong sự đau đớn.
Giọng nói của Brad như nhỏ giọt vào đầu óc đang sôi sùng sục của Eve.
“Nếu cô có gặp điều gì khó khăn, cứ điện thoại cho tôi. Bà nội cô không
muốn cô bén mảng đến toà nhà này nữa hay đến thăm bất cứ tài sản nào
của công ty”.
Về vấn đề này, Brad đã tranh luận với bà Kate. “Lạy Chúa! Cô ấy là cháu
nội của bà mà. Nó là máu và thịt của bà. Thế mà bà đối xử với nó như là
cùi hủi”
“Chính nó là cùi hủi”
Thế là cuộc bàn cãi chấm dứt.
Lúc này, Brad nói một cách ngượng nghịu, “Thôi được, như thế là tôi đã
cho cô biết tất cả mọi sự. Cô còn có câu hỏi gì nữa không, cô Eve?”
“Không”. Nàng đang bị xúc động mãnh liệt.
“Vậy thì cô hãy kí vào các giấy tờ này”.
Mười phút sau, Eve đi xuống dường phố, với một tấm ngân phiếu 250 đô la
trong túi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.