TAY CỰ PHÁCH - Trang 351

thước, nét mặt rám nắng như được chạm trổ tuyệt hảo, mắt xanh và thân
hình gọn gàng như một vận động viên. Khi cười, anh để lộ hàm răng trắng,
đều đặn. Anh nhìn xuống Eve, tủm tỉm cười, khi Nita giới thiệu anh với
nàng.
“Đây là George Mellis. Còn đây là Eve Blackwell”.
“Lạy Chúa, cô giống như bức tranh trong viện bảo tàng Louvre”, George
Mellis nói. Giọng anh ta trầm và khàn khàn với một âm điệu khó có thể xác
định.
“Đi theo tôi nào”. Nita ra lệnh, “Tôi sẽ giới thiệu anh với các vị khách
khác”.
Anh ta vẫy tay xua nàng đi. “Khỏi phải bận tâm. Tôi đã gặp mọi người rồi”.
Nita nhìn hai người, ra dáng suy nghĩ. “Thôi được, nếu tôi có thể làm gì
được việc gì thì anh cứ gọi tôi nhé”.
“Anh hơi lỗ mãng đối với chị ấy đấy, anh không thấy hay sao?”, Eve hỏi.
Mellis cười. “Tôi không chịu trách nhiệm về những gì tôi nói hay tôi làm.
Tôi đang yêu đây”.
Eve phá lên cười.
“Tôi nói thật đấy. Cô là người xinh đẹp nhất mà tôi chưa hề được thấy
trong đời”.
“Tôi cũng đang nghĩ về anh giống như vậy”.
Eve không cần biết anh chàng này có nhiều tiền hay không. Nàng đã bị anh
ta làm mê hoặc. Không phải chỉ là do dáng vẻ bên ngoài của anh ta mà thôi.
Anh ta có một sức hút như nam châm, một thứ sức mạnh kích thích. Không
một người đàn ông nào đã từng tác động đến nàng như vậy. “Anh là ai?”
“Nita đã giới thiệu rồi. George Mellis”.
“Anh là ai?” Nàng lặp lại câu hỏi.
“À, cô muốn hỏi theo nghĩa triết học chứ gì? Cái tôi hiện thực? Chẳng có gì
hay ho để mà nói cả. Tôi là người Hi Lạp. Gia đình tôi trồng cây ô liu và
các thứ khác”.
Đúng là cái tên Mellis ấy rồi. Các nhãn hiệu thực phẩm Mellis có thể thấy ở
tất cả các cửa hàng tạp hoá và siêu thị khắp nước Mỹ.
“Anh có gia đình chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.