TAY CỰ PHÁCH - Trang 359

Y ta đến trễ ba mươi phút, nhưng Eve nghĩ rằng đó là do thói quen của y.
Đó không phải là một hành vi bất lịch sự cố ý, mà là thái độ thờ ơ, một sự
tin tưởng rằng người ta sẽ luôn luôn chờ đợi mình. Những sự vui thích của
y lúc nào cũng có sẵn ở đó cho y mỗi khi y chịu khó vươn tay ra để nắm
lấy. Với vẻ hấp dẫn ghê gớm của y, tất cả thế giới đều thuộc về y. Chỉ trừ
một điều duy nhất: y nghèo. Đó là điểm yếu của y.
George Mellis nhìn quanh căn phòng bé nhỏ, đánh giá từng thứ một bằng
cặp mắt thành thạo. “Trông rất vui tươi”
Y tiến đến gần Eve, dang hai cánh tay ra. “Anh nghĩ đến em từng phút,
từng giây”.
Nàng tránh ra xa. “Khoan đã. Tôi có điều muốn nói với anh”.
Mắt y như xoáy vào mắt nàng. “Chúng ta sẽ nói sau”.
“Nói ngay bây giờ”. Nàng nói chậm rãi và rõ ràng từng tiếng một, “Nếu
anh sờ vào người tôi, tôi sẽ giết anh”.
Y nhìn Eve, môi cong lại cố nở nụ cười ngượng nghịu. “Trò đùa gì thế
này?”
“Đây không phải là trò đùa, mà là chuyện nghiêm chỉnh. Tôi có một đề
nghị làm ăn với anh”.
Trên mặt y lộ vẻ bối rối, chưa hiểu. “Em gọi anh đến đây để bàn chuyện
làm ăn”.
“Đúng vậy. Tôi không biết anh kiếm được bao nhiêu tiền bằng cách lừa gạt
các bà già ngu ngốc mua các chứng phiếu, các cổ phần, nhưng tôi chắc
chắn rằng số tiền anh kiếm được không đủ cho anh tiêu xài”.
Mặt y tối sầm vì giận dữ. “Em điên à? Gia đình anh...”
“Gia đình anh giàu, nhưng anh thì không. Gia đình tôi giàu, nhưng tôi
chẳng có gì. Cả anh và tôi đều như đang ngồi trên chiếc thuyền thủng đáy,
anh yêu quý ạ. Tôi biết cách làm sao biến nó trở thành một chiếc du
thuyền”. Nàng đứng tại chổ, nhìn vẻ tò mò của y đang dần dần lấn át cơn
giận dữ.
“Em nên nói rõ cho anh biết em đang muốn nói chuyện gì”.
“Đơn giản lắm. Tôi đã bị tước quyền thừa kế một tài sản rất lớn lao. Nhưng
em gái Alexandra tôi thì không thế”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.