TAY CỰ PHÁCH - Trang 405

giúp đỡ để giải quyết.
George Mellis. Peter miễn cưỡng đồng ý gặp y chỉ vì lòng kính trọng của
anh đối với bác sĩ Harley. Chính anh đã nói. “Tôi mong ông giới thiệu anh
ta với bác sĩ khác, vì hiện nay thời khoá biểu của tôi đã đầy cả rồi.”
“Anh cứ xem đây là một đặc ân của anh dành cho tôi, Peter ạ.”
“Trường hợp anh ta như thế nào?”
“Đây là một trường hợp thuộc phạm vi chuyên môn của anh. Tôi chỉ là một
bác sĩ già ở thôn quê thôi.”
“Thôi được.” Peter đồng ý. “Ông bảo anh ta gọi lại tôi.”
Lúc này, Mellis đã đến phòng khám bệnh của anh. Templeton ấn nút máy
“intercom” trên bàn. “Mời ông Mellis vào đây.”
Peter Templeton đã thấy ảnh của George Mellis trên báo chí nhưng anh
ngạc nhiên trước dáng vẻ mạnh khoẻ, tràn đầy sức sống của y.
Họ bắt tay nhau. Peter nói. “Ngồi xuống đi, anh Mellis.”
Mellis nhìn lên chiếc đi văng. “Ở nơi kia sao?”
“Đâu cũng được, miễn là anh thấy thoải mái.”
Mellis ngồi trên chiếc ghế đối diện với bàn giấy. Y nhìn Templeton tủm tỉm
cười. Y nghĩ rằng y sẽ kinh sợ giờ phút này lắm, nhưng sau khi nói chuyện
với Eve, y đã thay đổi ý kiến. Bác sĩ Templeton sẽ là người đồng minh với
y, là nhân chứng của y.
Peter nhìn chằm chằm vào người đối diện, với anh. Khi bệnh nhân đến với
anh, họ thường tỏ vẻ lo lắng. Một số che đậy sự lo lắng ấy bằng vẻ can đảm
bề ngoài, một số khác chỉ yên lặng, tự bênh vực hay nói thật nhiều. Trái lại,
anh chàng này xem ra có vẻ vui thích. Kì lạ thật, Peter nghĩ thầm.
“Bác sĩ Harley bảo tôi anh có vấn đề.”
Mellis thở dài. “Tôi có hai vấn đề thì đúng hơn.”
“Vậy anh hãy kể cho tôi nghe đi.”
“Tôi cảm thấy rất thẹn thùng. Vì vậy, tôi xin... tôi đòi phải được đến đây
gặp ông.” Y tựa lưng vào chiếc ghế và nói một cách nghiêm chỉnh. “Tôi đã
làm một việc mà tôi chưa bao giờ làm trước kia, bác sĩ ạ. Tôi đã đánh một
người đàn bà.”
Peter chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.