TAY CỰ PHÁCH - Trang 404

có gì thay đổi cả.”
Nhưng Mellis nhớ rằng đã có một sự thay đổi. Y nói, “Anh vừa nhận điện
thoại của bác sĩ Harley. Ông ấy đã xếp đặt cho anh gặp một bác sĩ tâm thần
khỉ gió nào đó.”
Eve lắc đầu. “Bảo với ông ấy rằng anh không có thì giờ.”
“Anh cũng đã cố làm như vậy. Nhưng nếu anh không đi, ông ta sẽ báo cáo
với cảnh sát về tai nạn vừa rồi.”
“Mẹ kiếp!”
Nàng đứng yên tại chỗ, ra dáng suy nghĩ, “Ai vậy?”
“Ông bác sĩ tâm thần ấy à? Một người nào đó tên là Templeton. Peter
Templeton.”
“Tôi có nghe tên ông ta. Ông ấy nổi tiếng lắm.”
“Đừng lo. Tôi chỉ nằm xuống trên đi văng chừng năm mười phút và sẽ
không nói gì hết. Nếu...”
Eve không lắng nghe. Một ý kiến chợt đến với nàng, và nàng đang thăm dò
nó xem sao.
Nàng quay về phía George Mellis và nói. “Có thể rằng đó là điều may mắn
cho anh đấy.”
Peter Templeton ở vào tuổi ba mươi, cao trên hai thước, vai rộng, nét mặt
sáng sủa, đôi mắt xanh tò mò, trông giống như một tiền vệ bóng bầu dục
hơn là một bác sĩ. Lúc này, anh nhăn mặt đọc một ghi chú trên thời khoá
biểu của anh: George Mellis – cháu rể bà Kate Blackwell.
Những vấn đề của người giàu có không phải là mối quan tâm của anh. Đa
số các đồng nghiệp của anh đều vui mừng khi được tiếp xúc với các bệnh
nhân thuộc tầng lớp cao trong xã hội. Khi mới bắt đầu hành nghề, anh cũng
đã từng tiếp xúc với họ, nhưng rồi anh nhanh chóng nhận ra rằng anh
không thể nào thông cảm với những vấn đề của họ. Anh đã gặp những bà
quả phụ thừa kế giàu có la hét trong văn phòng của anh vì các bà ấy không
được mời tham dự vào một buổi tiệc tùng nào đó, những nhà tài chính doạ
tự tử vì đã mất tiền trong thị trường chứng khoán, những bà mập ú xen kẽ
cuộc sống trong các nông trại với những cuộc hội hè, tiệc tùng. Thế giới
toàn những vấn đề, nhưng đó không phải là những vấn đề anh quan tâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.