TAY CỰ PHÁCH - Trang 412

George Mellis lắc đầu. “Không, tôi rất ghét bạo lực.”
Ghi nhớ câu nói ấy nhé, đồ chó đẻ, Peter Templeton nhủ thầm. Nhân viên
điều tra các vụ giết người sẽ hỏi mày về chuyện ấy.
“Anh nói cha mẹ anh không bao giờ trừng phạt anh về thể xác cả, phải
không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy anh có thể nói rằng anh là một đứa con biết vâng lời không?”
Cẩn thận đấy nhé. Đây là cái bẫy. “Vào hạng trung bình thôi. Tôi nghĩ như
vậy.”
“Đứa trẻ trung bình thỉnh thoảng cũng bị phạt vì vi phạm quy phạm của
người lớn.”
Mellis nở một nụ cười ngụ ý không tán thành. “Tôi cho rằng tôi đã không
có vi phạm nào cả.”
Hắn nói dối. Peter nghĩ thầm. Vấn đề là vì sao? Hắn đang muốn che giấu
cái gì? Anh nhớ lại cuộc nói chuyện với Harley sau khi khám bệnh cho
Mellis lần thứ nhất.
“Hắn bảo hắn đã đánh cô chị vợ, John ạ và…”
“Đánh cô ấy à?” Giọng Harley đầy vẻ bực tức. “Hắn chặt người ta như một
tên đồ tể vậy, Peter ạ. Hắn đánh vỡ xương gò má cô ấy, làm gãy mũi và ba
cái xương sườn, rồi đốt cháy mông và bàn chân cô ta bằng thuốc lá đang
cháy dở.”
Peter thấy cảm giác kinh tởm như một làn sóng tràn khắp người, “Hắn
không nhắc chuyện ấy với tôi.”
“Tôi cũng đoán rằng hắn không nói,” Harley nói. “Tôi bảo với hắn rằng
nếu hắn không đến với anh, tôi sẽ báo cáo với cảnh sát.”
Peter nhớ lại lời của Mellis. “Tôi cảm thấy thẹn quá. Vì vậy tôi đòi phải
đến gặp ông”. Thì ra, hắn nói dối ngay cả chuyện ấy nữa.
“Mellis nói với tôi rằng vợ hắn mắc bệnh hay chán nản, buồn bực và có ý
định tự tử.”
“Phải, điều ấy thì tôi bảo đảm là có. Alexandra đến gặp tôi cách đây mấy
ngày. Tôi cho uống Wellbutrin. Tôi rất lo lắng về cô ấy. Cảm tưởng anh đối
với George Mellis thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.