TAY CỰ PHÁCH - Trang 420

“Ồ, không đâu, anh bạn ạ. Lần này thì tôi chịu tiền điện thoại. Nếu thằng ấy
được thả rông lần nữa, anh nên cho tôi biết nhé”.
“Sẽ cho anh biết sớm tối đa, Nick ạ. Gửi lời thăm Tina nhé”. Peter gác máy
điện thoại. Anh có nhiều chuyện phải suy nghĩ. George Mellis sẽ đến đây
vào lúc trưa.
Bác sĩ John Harley đang khám bệnh thì nhân viên tiếp khách của ông nói,
“Bà George Mellis đang ở đây, chờ được gặp ông, bác sĩ ạ. Bà ấy không có
hẹn khám bệnh, nên tôi nói cho bà ấy biết thời khoá biểu của ông là…”
Harley nói, “Đưa bà ấy vào bằng cửa hông, rồi mời bà ta vào văn phòng
tôi”.
Mặt nàng trông nhợt nhạt hơn lần trước, vết thâm quầng xung quanh mắt
đậm hơn. “Tôi xin lỗi đã đến đột ngột như thế này, bác sĩ ạ, nhưng…”.
“Không hề gì, Alexandra ạ. Có chuyện gì vậy?”
“Nhiều chuyện lắm. Thật là kinh khủng quá…”.
“Cô vẫn uống đều Wellbutrin chứ?”
“Có”.
“Thế mà cô vẫn còn cảm thấy buồn nản?”
Bàn tay nàng nắm chặt lại. “Còn tệ hơn như thế nữa. Tôi cảm thấy tuyệt
vọng, tưởng chừng không còn có thể kiểm soát được gì nữa. Tôi không còn
có thể chịu đựng chính mình nữa. Tôi sợ, tôi sợ rằng tôi sẽ làm chuyện gì
ghê gớm lắm”.
Bác sĩ Harley trấn an, “Cô chẳng có bệnh tật gì đâu. Tôi xin đem danh dự
của tôi ra để bảo đảm với cô như vậy. Tất cả chỉ là vấn đề xúc cảm thôi. Tôi
sẽ đổi thứ thuốc khác. Lần này tôi sẽ cho cô dùng Nomifensine, một thứ rất
công hiệu. Cô sẽ thấy rõ sự thay đổi chỉ trong vòng ít ngày”. Ông viết đơn
thuốc, rồi đưa cho nàng. “Nếu đến thứ sáu, cô không thấy khá hơn, xin cô
cứ gọi tôi. Tôi có thể giới thiệu cô với một bác sĩ tâm thần”.
Ba mươi phút sau, trở lại căn hộ. Eve xoá đi lớp kem nhợt thoa trên mặt và
chùi đi những vệt thâm quầng quanh mắt.
Bước đi bây giờ nhanh hơn.
George Mellis ngồi đối diện với Peter Templeton, tủm tỉm cười và tin
tưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.