TAY CỰ PHÁCH - Trang 435

trước nàng rồi. Nàng đi từ phòng này qua phòng khác, và bật đèn lên cho
sáng.
“George?”
Không thấy bóng dáng anh ta đâu cả. Nàng điện thoại về nhà nàng ở
Manhattan. Người hầu gái trả lời.
“Có ông Mellis ở nhà không?” Alexandra hỏi.
“Thưa không ạ. Ông ấy bảo bà và ông sẽ nghỉ cuối tuần”.
“Cảm ơn Marie. Chắc ông ấy bị mắc kẹt ở nơi nào đó”
Chắc hẳn phải có lí do chính đáng nào đó cho sự chậm trễ này. Rõ ràng đã
có công việc nào đó xảy đến vào phút chót, và như mọi lần các ông chủ đã
phải nhờ Mellis giải quyết hộ. Chắc anh ấy sẽ đến ngay thôi. Nàng quay số
điện thoại của Eve.
“Eve!” Alexandra kêu lên. “Có chuyện gì xảy ra với chị vậy?”
“Xảy ra với chị à? chị chờ em ở phi trường Kennedy, thế mà không thấy em
đến”
“Kennedy à? Chị bảo em đến phi trường La Guardia chứ!”
“Không em ạ. Chị nói phi trường Kennedy”
“Nhưng...” Vấn đề không còn quan trọng nữa.
“Em xin lỗi. Có lẽ em nghe lầm. Chị có được bình thường không? “
“Bây giờ thì khá rồi. Chị vừa trải qua một thời gian kinh khủng quá. Chị có
dính líu với một nhà chính khách lớn ở Washington. Ông ta ghen tuông
điên cuồng nên...” nàng cười to lên “Thôi, chị không thể nói chi tiết trên
điện thoại được. Công ty điện thoại sẽ gỡ máy điện thoại của chúng ta đi
mất. Chị sẽ nói với em về chuyện này vào ngày thứ hai”.
“Được rồi”, Alexandra nói. Nàng cảm thấy rất yên tâm.
“Chúc em một ngày cuối tuần hết sức vui vẻ”. Eve nói. “George bây giờ
thế nào?”
“Anh ấy không có ở đây”. Alexandra cố không bộc lộ nỗi lo âu của nàng
qua giọng nói. “Em chắc anh ấy bị vướng bận công việc nên không có thời
giờ gọi đến cho em được”
“Chắc em sẽ được tin tức của anh ta ngay thôi. Chúc em ngủ ngon”.
Alexandra đặt máy xuống, suy nghĩ. Mong sao chị Eve gặp được một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.