TAY CỰ PHÁCH - Trang 73

“Nào, chúng ta làm việc chứ, Banda?”.
Banda chớp mắt một cái, hỏi: “Làm việc gì?”.
“Chúng mình đến đây để tìm kim cương, phải thế không? Chúng mình hãy
lấy đi”.
Banda trố mắt nhìn người da trắng có cặp mắt man dại, tóc trắng dán chặt
lên sọ và quần áo ướt đẫm, tả tơi, xung quanh đôi cẳng, “Anh nói gì vậy?”.
“Anh bảo rằng bọn chúng thấy mình sẽ giết ngay. Vậy chúng có thể giết
mình giữa lúc mình đang giàu có cũng như lúc mình nghèo khổ. Phép lạ đã
đưa chúng mình đến đây thì phép lạ cũng có thể giúp chúng mình thoát ra.
Nhưng nếu thoát ra được thì tôi nhất định không chịu đi tay không”.
“Anh khùng rồi”, Banda nói nhẹ nhàng.
“Nếu không thế thì chúng mình đã không có ở đây rồi”, Jamie nhắc nhở.
Banda nhún vai: “Mẹ kiếp! Mình có việc làm nào khác nữa đâu cho đến khi
bọn chúng tìm ra mình?”.
Jamie giật chiếc áo sơ mi rách tả tơi. Banda hiểu ngay và cũng bắt chước
làm như vậy.
“Nào, những viên kim cương to bự mà anh vẫn nói đó, nằm ở chỗ nào?”
“Ở khắp mọi nơi”, Banda nói. Rồi anh nói thêm, “Cũng như bọn bảo vệ và
chó săn vậy”.
“Chuyện ấy để lo sau. Khi nào chúng xuống bãi bể này?”.
“Khi nào trời sáng”.
Jamie suy nghĩ một lát, “Có nơi nào trên bãi bể này mà chúng không đến
không? Một nơi nào đó để chúng mình nấp?”.
“Không có nơi nào chúng không đến cả. Cũng chẳng có nơi nào có thể ẩn
giấu, dù một con ruồi”.
Jamie vỗ vai Banda, “Thôi được, chúng ta đi nào”.
Jamie nhìn theo Banda đang bò chậm chạp bằng cả tay và chân, dọc theo
bãi bể, vừa bò vừa dùng ngón tay sàng cát. Không đầy hai phút sau, anh
dừng lại, giơ một viên đá lên cao, “Tôi tìm thấy một viên!”.
Jamie khom mình xuống cát và bắt đầu bò. Hai viên đá đầu tiên tìm được
hơi nhỏ. Viên thứ ba to hơn, nặng đến mười lăm cà rá. Anh ngồi đó ngắm
nghía một hồi. Thật khó tưởng tượng rằng của cải lớn lao như vậy lại có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.