TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 405

“Tùy thuộc vào ông đấy, Naimh,” tôi nói, chỉnh mắt tôi vào cái vòng cao
su. “Nói với họ sự thật ngay bây giờ. Nói với họ cái máy này là gì, và nó sẽ
làm gì.”

“Hắn sẽ giết chúng ta mất,” Benjamin gào lên, và hình như tôi có thể thấy
anh ta nhảy chồm chồm đâu đó bên trái tôi.

“Hai,” Francisco nói. Tôi bật hệ thống dẫn đường lên. Tiếng vo vo đã biến
mất, bị dìm xuống bởi tần số thấp hơn của âm thanh từ chiếc trực thăng.
Những nốt trầm. Tiếng vỗ cánh. “Nói với họ, Naimh. Nếu họ bắn tôi, tất cả
mọi người sẽ chết. Nói với họ sự thật.”

Mặt trời đã trùm ánh sáng khắp bầu trời, trống rỗng và nhẫn tâm. Chỉ có
mặt trời và tiếng lách cách.

“Ba,” Francisco nói, và đột nhiên có thứ kim loại gì sau tai trái tôi. Có thể
đó là một cái thìa, nhưng tôi không nghĩ thế.

“Có hay không, Naimh? Nó là cái gì?” “Bốn,” Francisco nói.

Âm thanh giờ đã lớn. Lớn như mặt trời. “Bắn nó đi,” Francisco nói.

Nhưng đó không phải là Francisco. Đó là Murdah. Và không phải ông ta
đang nói, mà ông ta đang rống lên. Đang điên lên. Đang xé thịt ra ở chỗ cái
còng tay, đang chảy máu, đang gào thét, đang quẫy đạp, đá chân đến kiệt
lực trên mái nhà. Và giờ tôi nghĩ Francisco đã bắt đầu thét lại ông ta, bảo
ông ta im mồm đi, trong khi Bernhard và Latifa đang thét nhau, hay là thét
tôi.

Tôi nghĩ, nhưng không chắc lắm. Rằng tất cả bọn họ đã bắt đầu biến mất,
anh hiểu không. Biến dần đi, để lại tôi trong một thế giới rất tĩnh lặng.

Bởi vì giờ tôi có thể nhìn thấy nó.

Nhỏ, màu đen, nhanh. Như là con bọ trong kính ngắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.