TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 407

Mái nhà nổ tung. Vỡ bung ra. Và rồi, chưa đầy một giây sau là tiếng đại
bác nổ. Một tiếng nổ kinh hoàng chói tai, rung người. Những mảnh đá văng
tung tóe từ phía dưới và từ hai bên, mỗi mảnh trong đó cũng giết chóc như
chính những quả đạn đã tạo ra chúng. Khói bụi, dữ dội và hủy diệt. Tôi
chớp mắt quay đi, nước mắt chảy xuống mặt tôi khi mặt trời đã buông tha
tôi.

Nó đã bay vượt qua lần đầu tiên. Một tốc độ khó tin. Nhanh hơn bất cứ thứ
gì tôi từng thấy, một chiến binh hoàn hảo. Và vòng cua của nó thì không
tưởng. Chỉ là chống cùi tay xuống và quay. Bay thẳng đường này, quay, bay
ngược lại. Không có gì thừa cả.

Tôi có thể ngửi thấy mùi khói từ ống xả của nó.

Tôi lại nâng cái Javelin lên lần nữa, và trong khi làm vậy tôi thấy đầu và
vai Benjamin nằm cách nhau chừng mười mét. Phần còn lại của anh ta, trời
mà biết ở đâu.

Francisco lại đang gào lên với tôi, nhưng lần này bằng tiếng Tây Ban Nha,
và tôi sẽ không bao giờ biết anh ta gào cái gì.

Nó đang tới. Còn hơn bốn trăm mét.

Và lần này thực sự tôi có thể nhìn thấy nó.

Mặt trời giờ đang ở phía sau tôi, đang vươn lên, đang bắt tốc độ, chiếu hết
công suất vào cái cục màu đen đầy căm thù đang lao đến phía tôi.

Chữ thập đầu ruồi. Một chấm đen.

Cứ bay thẳng. Không phải lẩn tránh. Có gì phải lo nào? Một lũ khủng bố
điên khùng, chẳng có gì phải sợ chúng cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.