TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 411

Solomon nhướng mày. Hoặc đúng hơn anh ta vẫn để cặp mày nguyên vị mà
rũ người xuống một chút. Anh ta có vẻ không muốn phải ngạc nhiên thêm
chút nào nữa trong ngày hôm nay. “Rusty đã từng lái trực thăng khi còn ở
trong Hải quân,”

tôi nói. “Chính do vậy mà ông ta can dự vào.” Tôi khẽ nhấc chiếc khăn ra
khỏi mặt Latifa, thấy máu đã ngừng chảy. “Anh có nghĩ là tôi có thể gọi
điện thoại từ đây không?”

Mười ngày sau đó chúng tôi bay trở lại nước Anh trên một chiếc Hercules
của Không quân Hoàng gia Anh. Ghế ngồi cứng, cabin ồn ào, và không có
phim ảnh gì. Nhưng tôi thấy vui.

Tôi thấy vui khi nhìn Solomon ngủ, anh ta nằm ở đầu kia cabin, cái áo mưa
màu nâu gập lại lót đầu còn hai tay bắt tréo trên bụng. Solomon là một
người bạn tốt bất cứ lúc nào, nhưng khi anh ta ngủ, tôi cảm thấy gần như là
yêu anh ta.

Hoặc có thể chỉ là tôi đang khởi động cho bộ máy yêu đương của mình thức
dậy, để sẵn sàng cho một ai đó.

Đúng, có lẽ là như thế.

Chúng tôi xuống sân bay Coltishall của Không quân Hoàng gia Anh ngay
sau nửa đêm, và một bầy xe lao theo sau chúng tôi khi máy bay chạy rà tới
khoang chứa. Sau một lúc, cửa mở ra đánh cạch và một chút không khí lạnh
vùng Norfolk trèo vào trong máy bay. Tôi hít một hơi dài.

O’Neal đang chờ bên ngoài, hai tay đút sâu trong túi áo khoác, hai vai thu
lên tới tận tai. Ông ta hất cằm với tôi, và Solomon cùng tôi theo ông ta vào
một chiếc Rover.

O’Neal và Solomon ngồi đằng trước, còn tôi chui vào sau họ, một cách
chậm rãi, để thưởng thức khoảnh khắc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.