TÂY NINH XƯA - Trang 177

Tịnh độ cô tiêu viên tục trần
Noãn nhập ám hương xuân dật tứ
Hàn xung sơ ảnh nguyệt tà thần
Tuyết trung tự khước lưu phong vận
Phong ngoại ưng liên đạp tuyết nhân
Thừa hứng mạc hiềm sơn thủy viễn
Đồng lai dữ tử phú dương xuân

HỰU

Nhất chủng u hương phận ngoại kỳ
Trần ai cách đoạn kiến băng ti
Tài khai ngọc kính triêm thần lộ
Khước bả phương tâm chiếu vãn huy
Xuân tín bất dung hồng tử cộng
Tuế hàn khởi dữ tuyết sương khi
Tùy duyên nhược ngộ tri âm khách
Thiên lý tình thâm tá nhất chi
Bản dịch của Hi Đạm (cũng là danh sĩ Tây Ninh) :

I
Ngọc quỳnh cốt vách vốn trời ban
Đất tịnh trơ vơ lánh thế gian
Ấm áp hương đầm xuân buổi sớm
Lạnh lùng bóng nhạt nguyệt đêm tàn
Nghĩ thân ánh tuyết hơi sương đượm
Thương kẻ hài sương gót tuyết chan
Mến cảnh, nước non xa chớ ngại
Cùng lên ngâm vịnh tứ xuân tràn.

II
Một ánh hương trinh thoảng tuyệt vời
Bụi nhơ, mình sạch cách xa khơi
Vừa phô kính ngọc sương mai đẫm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.