TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 180

chiếm Phú Yên. Ngộ nhỡ trong mười ngày mà việc không xong hoá ra ta
nói khoác với họ thì còn mặt mũi nào?
Huệ thưa:
- Xin đại huynh chớ lo, trận này em xin lãnh binh phá địch, nếu trong mười
ngày không thắng xin chịu mất đầu theo tướng lệnh.
Huệ vừa nói xong bỗng có một người xồng xộc bước vào nói lớn:
- Nguyễn Nhạc sao dám lừa dối ta. Ông hứa đánh Trịnh chiếm lại Phú
Xuân tôn phò ta lên ngôi chúa, mà nay đi nhận sắc phong của họ Trịnh là
nghĩa làm sao?
Mọi người nhìn lại hoá ra là Đông cung Nguyễn Phúc Dương. Huệ thấy
Đông cung Dương đã biết cơ mưu của mình liền đáp rằng:
- Xin Đông cung Thế tử chớ khá hiểu lầm. Đại huynh tôi buộc phải giả hoà
với quân Trịnh để là kế hoãn binh, vì không thể đem hết toàn quân r Quảng
Nam đánh Trịnh. Bởi ở Phú Yên Tống Phước Hiệp đã đem đại binh hai vạn
lăm le đánh chiếm Quy Nhơn, Đông cung Thế tử đã biết chưa?
Nguyễn Phúc Dương đáp:
- Việc nay ta có biết.
Huệ lại nói:
- Giờ xin Thế tử hay viết một bức thư nói rõ ý tôn phò của đại huynh tôi
cho Tống Phước Hiệp được biết yêu cầu ông ấy lui bình. Nếu Tống Phước
Hiệp cho nghe lệnh Định Vương Nguyễn Phúc Thuần mà không nghe
lệnh Thế tử thì quân Tây Sơn ta phải đánh Tống Phước Hiệp trước, sau đó
sẽ dốc toàn lực quay sang đánh Trịnh, mới có cơ thu phục được kinh thành
đưa Thế tử lên ngôi chúa. Chẳng hay ý Thế tử thế nào?
Nguyễn Phúc Dương còn nhỏ tuổi thật thà, nghe Huệ nói thế tỏ ý ăn năn
đáp:
- Ta thật là hồ đồ, chút nữa đã hiểu lầm tấm lòng trung nghĩa của các vị
tướng quân. Để ta viết thư cho Tống Phước Hiệp xem thứ ý ông ấy thế
nào?
Nguyễn Phúc Dương viết xong, Nhạc bèn sai Nguyễn Thung đem thư sang
Phú Yên cho Tống Phước Hiệp.
Nói về Tống Phước Hiệp lúc ấy đã ngoài sáu mươi tuổi, được chúa Định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.