TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 264

không?
Huệ cười to đáp:
- Văn Tuyết nói sai rồi! Hoàng huynh ta thừa biết rằng ta bị tội các tướng
tất phải xin cho. Hoàng huynh vì giận mà nói thế chứ nào cố làm tội ta.
Văn Long xen vào nói:
- Hoàng thượng là người nhân đức, thấy việc nghĩa dám quên mình, xem
tướng sĩ như huynh đệ, phụ tử khiến người dưới quyền đều mến phục. Đến
nỗi Hoàng thượng nới lên ngôi tôi đã nghe quân đồn trấn ải Cù Mông đặt
câu ca rằng:
Ơn vua Thái Đức chí tình
Cù Mông vắng vẻ nhưng mình vẫn vui Xem thế đủ biết ân đức của Hoàng
thượng đã rộng khắp phủ Qui Nhơn. Nhưng Hoàng thượng có hai tật nhỏ
làm lu mờ đức lớn, thật đáng tiếc thay!
Văn Lộc hỏi:
- Hai tật nhỏ của Hoàng thượng là tật gì mà đến nỗi làm lu mờ đức lớn như
thế?
Long đáp:
- Thứ nhứt là mộng làm vua khiến kẻ sĩ trong thiên hạ nghĩ rằng Hoàng
thượng mưu định bá đồ vương mà giả nhân, giả nghĩa. Thứ hai là tánh đố
tài không dám mạnh dạn cho Long Nhương tướng quân điều binh khiển
tướng, làm chậm đi bước tiến của quân Tây Sơn ta trên con đường thống
nhất giang san. Nếu Hoàng thượng cứ chuyên tâm trau dồi đức độ, giao
binh quyền cho Long Nhương như ngày xưa Lư Bị giao quyền cho Gia Cát
vũ hầu thì việc thống nhất giang san chỉ trong một sớm một chiều mà thôi.
Nghe Long nói xong Nguyễn Huệ nạt:
- Văn Long không được nhiều lời. Đại huynh ta giờ là vua một cõi Đàng
Trong há để cho các ngươi đem ra bình phẩm hay sao? Nếu Hoàng huynh
ta nghe được liệu cái đầu của ngươi có còn nằm yên trên cổ không?
Long sợ hãi vòng tay nói:
- Chẳng qua là đệ lấy làm tiếc cho sự nghiệp của nhà Tây Sơn ta mà thôi.
Xin đại huynh bớt giận.
Nguyễn Huệ nét giận hầm hầm nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.