TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 466

- Xin Bệ hạ cho thần được giáp mặt công chúa hỏi một câu. Nếu công chúa
không chê hạ thần mới dám nhận, để khỏi mang tiếng là ép buộc nhân
duyên.
Vua Lê cả mừng nói:
- Việc này nào có khó gì. Quân bay mau mời Ngọc Hân công chúa đến đây.
Ngọc Hân từ bình phong bước ra thi lễ với vua xong lại quay sang kính cẩn
chào Nguyễn Huệ. Nguyên lúc Ngọc Hân ở sau bức bình phong nghe được
cuộc đối đáp của Nguyễn Huệ với vua cha, nghe tiếng Nguyễn Huệ ngân
như chuông, lời lẽ quang minh chính đại. Đến khi thấy Nguyễn Huệ mắt
phượng mày tằm, ánh nhìn như chớp, tướng mạo phi phàm thì trong lòng
sinh ra cảm phục. Còn Nguyễn Huệ thấy Ngọc Hân công chúa tóc mây, da
tuyết, mày như lá liễu, mặt nhìn tựa sóng mùa thu, dung nhan cực kỳ diếm
lệ thì nhìn mãi không thôi. Nguyễn Hữu Chỉnh thấy vậy mừng thầm nhắc
khéo Nguyễn Huệ rằng:
- Thưa Chúa công, ấy chính là Ngọc Hân công chúa.
Nguyễn Huệ giật mình quở Nguyễn Hữu Chỉnh rằng:
- Ở nước ta, ngươi gọi ta là Chúa công đã đánh. Đây là ở nước Hoàng
thượng, và ta đã nhận sắc phong của Hoàng thượng vậy là nghĩa tôi thần,
ngươi còn gọi ta là Chúa công sao phải!
Rồi Huệ quay sang Ngọc Hân nói:
- Huệ tôi từ nơi xa đến đây, nghe thiên hạ đồn rằng công chúa Ngọc Hân
sắc đẹp như tiên giáng thế nên người đời thường gọi là Chúa Tiên. Nay tôi
đã thưa cùng Hoàng thượng xin cầu hôn công chúa. Chẳng hay ý công chúa
thế nào?
Ngọc Hân cười nói:
- Cám ơn Chúa công đã có lòng đoái hoài. Nếu Chúa công đưa ra một lễ
vật, thiếp nguyện suốt đời sửa túi nâng khăn.
Nguyễn Huệ hỏi:
- Tôi tuy không phải là người trong nước, nhưng nay đã nhan sắc phong
của Hoàng thượng, xin công chúa hay gọi tôi theo sắc phong, chờ gọi là
Chúa công theo thủ hạ của tôi. Công chúa muốn thách lễ cưới vật gì xin
hãy nói ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.