TÂY SƠN BI HÙNG TRUYỆN - Trang 91

Tôn Thất Hương cười bảo:
- Nếu phục binh mà cho ta thấy thì sao gọi là phục được. Hãy quan sát thiên
nhiên để biết điều nhân sự. Ở cánh rừng hai bên sườn núi rộng chừng vài
dặm chim chóc tự nhiên bay lên hàng đàn thì trong ấy chẳng phải có phục
binh đó ư!
Đính và Chính cùng nói:
- Cha liệu việc như thần. Giờ ta phải tính kế nào qua khỏi đèo này?
Hương đáp:
- Việc này ta đã có kế!
Nói xong bèn viết một phong thư sai sứ giả đem trao cho Tây Sơn Nguyễn
Nhạc, rồi kéo đại binh lui về đóng đồn ở phía Nam sông Lại Dương.
*
* *
Nguyễn Nhạc nhận thư Tôn Thất Hương bèn hội các tướng bàn việc quân.
Nhạc nói:
- Tôn Thất Hương biết kế mai phục của ta nên không đuổi theo tiền quân
Nhậm và Dũng. Nay lại cho người đưa thư nói rằng: Quân ta khởi binh tôn
phò Hoàng tôn Dương là thuận lòng trời hợp lòng người, hắn bất đắc dĩ
nghe lệnh tổng trấn Quảng Nam dinh là Nguyễn Phúc Nghiêm nên phải
đem quân chinh chiến chứ lòng chẳng muốn. Nguyễn Phúc Nghiêm rất
thích ăn thú rừng, trong dinh lúc nào cũng nuôi vài mươi con để dùng dần.
Nay nếu quân ta nộp cho hắn nai hươu, lợn rừng, mang mển, dê rừng, mỗi
thứ hai mươi con, cả thảy một trăm con còn sống, hắn sẽ đem dâng cho trấn
thủ Quảng Nam Nguyễn Phúc Nghiêm, rồi lựa lời ngon ngọt để Nghiêm
đừng hối thúc việc quân, ấy là kế hoãn binh. Sau đó hắn sẽ sai người tâm
phúc ra kinh thành mật báo với Hoàng tôn Nguyễn Phúc Dương bỏ kinh
thành vào với quân ta để đánh đổ Trương Phúc Loan. Không biết những lời
ấy là thật hay có ẩn ý gì?
Nhạc nói xong có quân thám mã về báo:
- Địch lui về một trăm dặm đóng quân ở phía Nam sông Lại Dương.
Quân sư Trương Văn Hiến cười rằng:
- Tôn Thất Hương quả nhiên trí dũng hơn người, lại rất rành binh pháp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.